Mặc dù Chúng Thời Vũ không ép Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong chuyển về sống ở biệt thự của ông trong nội thành, nhưng cô đủ thông minh để hiểu đó là mong muốn của ông.
Tuy Chúng Thời Vũ đã lớn tuổi và là nhân vật tầm cỡ, có địa vị xã hội, được nhiều người trọng vọng nhưng Mỹ Vân thấy phong thái của ông rất giản dị, cách nói chuyện hài hoà, văn minh, lịch sự.
Ở chung nhà với ông chắc cũng không tới nỗi gò bó.
Nhưng vấn đề ở đây là Trương Mỹ Vân không phải kiểu phụ nữ truyền thống trang bị công dung ngôn hạnh đầy người, nên không sống với người lớn vẫn sẽ thoải mái hơn.
Mắc cái tật, có chuyện gì khúc mắc là phải nghĩ cho bằng thông thì mới ngủ được cho nên Trương Mỹ Vân trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Cô lăn qua lăn lại trên giường tới gần hai giờ sáng vì trăn trở chuyện có nên chuyển về ở cùng với ông Chúng Thời Vũ hay không.
Ở bên cạnh, Chúng Thanh Phong đã ngủ từ bao giờ.
Chuyện này liên quan tới việc tương lai hai người sẽ sống ở đâu, sao anh có thể ngủ ngon lành trong khi cô phải thao thức thế này? Thật bất công.
Quá bất công.
Nghĩ vậy nên Trương Mỹ Vân đá đá chân Chúng Thanh Phong để đánh thức anh.
Thanh Phong vẫn nằm im bất động, chẳng có phản ứng gì.
Cô nhéo mạnh vào bắp tay anh.
Giật mình tỉnh dậy, theo bản năng Thanh Phong quay về phía phần giường Mỹ Vân đang nằm.
Mắt nhắm mắt mở, anh hỏi.
"Sao thế em?"
"Em đang phân vân quá!"
Hai mắt vẫn nhắm nghiền, Chúng Thanh Phong hỏi bằng giọng ngái ngủ "Em phân vân chuyện gì?"
Trương Mỹ Vân ngồi bật dậy, nũng nịu.
"Anh dậy đi! Dậy nói chuyện với em..."
"Chuyện gì? Để mai nói không được hả em?"
Chúng Thanh Phong vẫn không mở mắt ra.
"Không để tới sáng mai được.
Phải nói ngay bây giờ.
Ngay lập tức Chúng Thanh Phong có tật một khi đã ngủ là rất khó gọi dậy.
Và khi bị đánh thức anh có phản ứng khá tiêu cực đó là cáu gắt.
"Anh dậy đi! Nói chuyện xong lại ngủ tiếp..""
Trương Mỹ Vân bám vào tay Chúng Thanh Phong lay lay.
Chúng Thanh Phong gạt tay Trương Mỹ Vân ra.
Cô bèn bật đèn