Chúng Thanh Phong liếc gương chiếu hậu thấy Trương Mỹ Vân nằm ở ghế sau xe đang vật vã vì đau đớn, mặt tái nhợt đi.
Anh liền đạp chân ga, phóng nhanh tới bệnh viện.
Trên đường đi, thỉnh thoảng anh lại quay về phía sau xem tình hình của Trương Mỹ Vân thế nào.
Lúc này là giờ cao điểm nên ở khu vực ngã tư dày đặc phương tiện giao thông, ai cũng có tâm lý muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh nắng nóng oi bức nên cố chen chúc nhau dẫn tới tình trạng tắc đường.
Xe của Chúng Thanh Phong đi tới làn được rẽ phải thì thấy phía trước có một chiếc ô tô đang đậu chình ình.
Trương Mỹ Vân đau đớn quản quại.
"Sắp tới bệnh viện chưa?"
Nếu nhanh thì chỉ mười phút là tới bệnh viện, nhưng trong tình trạng tắc đường thế này, Chúng Thanh Phong không dám khẳng định điều gì với Trương Mỹ Vân.
Anh chỉ có thể trả lời câu hỏi của cô một cách chung chung.
"Sắp tới rồi.."
"Tôi...!
tôi...!
không chịu nổi mất...!
Chúng Thanh Phong quay lại phía sau, nhìn Trương Mỹ Vân đang ôm bụng, mặt tái nhợt, môi trắng bệch, thở một cách khó nhọc.
Anh lại thấy tim mình nhói lên vì xót xa.
"Cố lên Mỹ Vân...!
Chúng Thanh Phong không biết nói gì khác.
"Con...!
con của tôi...!
"Con sẽ ổn thôi.
Em đừng lo!"
Chúng Thanh Phong nhìn chiếc ô tô phía trước đang đứng lì tại chỗ sốt ruột bấm còi inh ỏi.
Anh bấm còi một hồi nữa mà chiếc xe đó vẫn không chịu đi.
Đây là lần đầu mang thai, lại không có kinh nghiệm gì nên khi bị xuất huyết Trương Mỹ Vân rất sợ hãi.
"Anh làm ơn...!
cứu con...!
cứu con của tôi.."
— Trương Mỹ Vân nhoài về phía trước.
Chúng Thanh Phong hằm hằm giận dữ xuống xe, đi về phía chiếc ô tô đậu phía trước.
Xưa nay anh là người điềm đạm, lịch lãm, hiếm ai thấy anh nổi nóng như vậy.
Bộ dạng của anh lúc này chẳng khác nào muốn ăn tươi nuốt sống người tài xế kia.
"Rẽ phải đi!"
Chúng Thanh Phong buông