Sophia Ngô nhếch môi cười trước lý lẽ của Trương Mỹ Vân.
Cô gái này miệng lưỡi cũng chẳng phải dạng vừa đâu.
Nhưng dù nói giỏi thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được bản chất của vấn đề.
Đen không thể tẩy thành trắng được.
"Mục đích cô tiếp cận Thanh Phong là vì tiền đúng không?"
Đúng là xuất phát điểm ban đầu Trương Mỹ Vân ứng tuyển mang thai hộ để có tiền giúp Thẩm Toàn Đức vực lại công ty đang trên bờ vực phá sản.
Nhưng sau khi biết rõ bộ mặt đều giả của tên tra nam đó cô cũng không có nhu cầu, cần dùng quá nhiều tiền để phải tiếp cận Chúng Thanh Phong.
Mà nói đi cũng phải nói lại, người chủ động đề nghị Trương Mỹ Vân chuyển tới nhà sống để tiện bề chăm sóc là Chúng Thanh Phong chứ không phải cô.
Người xách vali tới nhà cô, đòi sống chung với cô cũng là Chúng Thanh Phong.
Thể nhưng Trương Mỹ Vân không thể tiết lộ chuyện này với Sophia Ngô.
Nếu để cô ta biết thì mọi việc sẽ càng trở nên phức tạp hơn, và những ngày tháng làm việc ở tập đoàn Tân Thế Giới đảm bảo chỉ có bão tố chứ đừng mơ tới chuyện sóng yên biển lặng.
Riêng chuyện nghĩ cách đối phó với Sophia Ngô cũng hết ngày rồi chứ đừng nói tới chuyên tâm học hành, tôi luyện thành tài.
Giờ thì Trương Mỹ Vân đã hiểu thế nào là "cái gì cũng có cái giá của nó".
Cái giá của việc ở bên cạnh một người đàn ông xuất chúng như Chúng Thanh Phong chính là bị những phụ nữ xung quanh anh ghen tị, chì chiết, thậm chí là lăng mạ, sỉ nhục giống như Sophia Ngô đang làm với cô lúc này.
Nếu không thể thích nghi và đối phó được với những thành phần đó thì chỉ có một cách duy nhất đó là rút lui.
Nhưng xưa nay Trương Mỹ Vân không phải người bỏ cuộc giữa chừng như vậy.
Khi đã quyết định thực hiện điều gì đó, cô sẽ nỗ lực, cố gắng tới giây phút cuối cùng.
Mặc kệ kết quả là thành công hay thất bại.
Sophia Ngô lấy trong túi xách ra một chiếc thẻ ATM, đấy nó tới trước mặt Trương Mỹ Vân.
"Hãy rời khỏi Chúng Thanh Phong đi!"
Trương Mỹ Vân câm chiếc thẻ ATM lên, nhìn Sophia Ngô hỏi.
"Trong chiếc thẻ này có bao nhiêu tiền