Chúng Thanh Phong vốn là người tử tế và trầm tĩnh, anh chưa bao giờ mất bình tĩnh.
Cho tới lúc này.
"Vì đó là điều tử tế à?"
anh gầm lên.
"Có phải đó là điều em đang nghĩ lúc đọc trộm thư của anh không? Liệu đọc những điều riêng tư của người khác có phải là hành động tử tế không?"
"Không, Thanh Phong, em..."
Trương Mỹ Vân cố tìm lời biện hộ cho hành động của mình nhưng không thể.
"Em chẳng thể nói gì..."
Chúng Thanh Phong nói, chọc ngón tay trỏ vào vai cô.
Hành động và thái độ của Chúng Thanh Phong lúc này khiển Trương Mỹ Vân có chút hoảng sợ.
Cô biết anh sẽ không làm tổn thương cô về thể xác, nhưng vẫn cảm thấy chút lo lắng.
"Em...!
em thật sự không cố tình.
Khi em bước vào thư phòng, thấy lá thư được đặt trên bàn và...!
và.."
Trương Mỹ Vân không thể nói tiếp vế sau.
Chúng Thanh Phong không buồn nghe Trương Mỹ Vân giải thích nữa.
Anh quay ngoät người lại, bước về phía bàn làm việc, lạnh lùng tuyên bố, "không một điều gì có thể biện hộ cho lối xử sự của em"
"Không, tất nhiên là không rồi, nhưng..."
"Aaaa"
Trương Mỹ Vân cảm thấy máu chảy thành dòng trên mặt cô.
Tiếng kêu của Chúng Thanh Phong chất chứa nỗi đau thật sự.
Tên anh thoát ra khỏi môi cô trong tiếng thì thầm hoảng loạn, và cô vội chạy đến bên anh.
"Có chuyện gì thế?"
Không khó để Trương Mỹ Vân nhận thấy máu đang chảy ra từ một vết thương trên lòng bàn tay Chúng Thanh Phong.
Anh vừa tự làm rách tay mình bằng một con dao rọc giấy.
Vốn không bao giờ có thể ăn nói rành rẽ trong cơn hoảng loạn, Trương Mỹ Vân cố lắm mới nói được, "Ôi không...!
tay của anh..."
Ngay sau đó Trương Mỹ Vân nhảy về phía trước, rút một tệp giấy ăn trong chiếc hộp đặt trên bàn làm việc của Chúng Thanh Phong, trượt nó xuống dưới tay anh để cầm vết máu.
Trương Mỹ Vân ngước nhìn mặt Chúng Thanh