Trong phút chóc, bàn tay lúc nãy lại nắm lấy cổ tay cô, chớp nhoáng kéo một nửa người cô lên trên người mình.
Bây giờ là cô trên ả.
Khác hẳn với lúc đầu, khuôn mặt ả thật ngây thơ, hỏi:
- Muốn gì?
Cảm giác khó chịu tan đi đâu mất, lại một lần nữa cô là kẻ bị động:
- ơ...mu..ốn..muốn
- Làm tình. - giọng ả trầm ấm, khóe miệng lại nhếch lên.
Hai chữ “làm tình” của ả nghe sao mà quyến rũ.
Cô nuốt khan, hai má đỏ ửng.
Nhìn thấy cô như vậy, ả lại cười.
Không biết bao lâu rồi ả mới cười... lại nhiều lần trong một đêm... vì một người....
Ả nhẹ nhàng buôn cổ tay cô ra, để cô nằm kế bên mình, rồi với tay kéo chăn qua ngực cho cô:
- Em ngủ đi. Nãy giờ tôi thấy em cứ bị ho.
Nói rồi ả cũng nằm xuốn, nhắm mắt.
Má cô vẩn còn đỏ, không biết vì mắc cỡ hay vì bị ả phát hiện ra chứng bệnh..ho sản của mình..
.. len lén nhìn ả..
Sau 8 năm đi cảnh sát, bom đạn, khủng bố, cướp bóc cái gì mà cô chưa gặp. Nhưng người như ả thì lần đầu tiên.. cái ả này thật lạ.. lúc thì lạnh lùng làm cô hồi hợp, toát mồ hôi, rồi lại có những cử chỉ khiến cô không biết làm sao mà diễn tả, cứ như thế bị động, mặt cho ả dìu dắt và cuống đi.. nhịp tim cô lỗi lên liên hồi.
- Cứ yên tâm ngủ đi, ngày mai em muốn bao nhiêu thì cứ lấy. - ả nói, mắt vẫn nhắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
23:40
Cô lại ho.
...
- Thưa Sếp, đã điều tra ra người Madam đang tiếp. Theo phân tích của giọng nói thì đó là Kiều Ca của Darknite! - Bảo Đẹp hớt hả nói với Liam.
Vừa nghe tên ả thì mặt Liam chuyển sắc. Anh ra lệnh:
- Không chờ nữa, lập tức hành động!
Tổ trưởng tổ quét dâm lên tiếng:
- Nhưng madam Hà chưa lấy được tiền! Vả lại chúng ta cũng chưa điều tra được đường day bí mật chúng dùng để tẩu thoát. Nếu xông vào trong lúc này chúng sẽ biến mất như từ trước đến giờ vậy!
- Không được, hành động lần này quá nguy hiểm và đã có quá nhiều sơ hở rồi. Không có gì đi theo dự tính. Chúng ta phải dừng lại trước khi Thanh Hà bị phát hiện. - Liam vẫn kiên quyết.
- Cứ như dự định ban đầu đi. Tôi nghĩ tối nay Thanh Hà sẽ được an toàn. - giọng của ông Chánh, bổ trưởng của cục cảnh sát Saigon lên tiếng.
Sự xuất hiện của ông khiến mọi người hết sức ngạc nhiên.
- Good evening sir! - tổ trưởng tổ quét dâm đưa tay hành lễ.
- Nhưng thưa thầy! Anh Kiều là nhân vật nguy hiểm, chúng ta không thể để Thanh Hà ở đó! - Liam nhìn ông Chánh thành khẩn.
- Tôi biết cách lo liệu. - Ông Chánh nói lạnh tanh rồi nhìn Liam với anh mắt khó chịu - Tại sao trò lại mất bình tĩnh vậy? không giống trò chút nào.- chấp tay sau lưng, ông tiếp - hãy tiếp tục quan sát đi, khi cơ hội thích hợp thì hãy bắt người.
Dù trong lòng ngổn ngang nhưng Liam vẫn tuân theo mệnh lệnh. Ông Chánh, cũng là thầy của anh, là người anh kính trọng như bật cha mẹ. Ông Chánh đã có hơn 40 năm trong nghề, những suy đoán và quyết định của ông chưa bao giờ sai.
- YES SIR! - mọi người đồng thanh.
...
Có lẽ vì cô đã trải qua một ngày làm việc quá căn thẳng, tối hôm đó Thanh Hà ngủ rất ngon. Ban đầu cô còn cảnh giác với ả, cứ chóc chóc là ngó xem ả có giở trò gì với mình không, nhưng cái ả đó sau khi đấp mềnh cho cô thì cũng nhắm mắt, ngủ say sưa.
Ban đầu cô chăm chú quan sát, canh chừng ả, một lúc sau lại vô thức chuyển sang ngắm nhìn.. ánh đèn ngủ nhè nhẹ..phản phất vào khuôn mặt với những đường nét hơi gầy gò, nhưng lại vô cùng tuấn tú.
Khi ngủ trong ả thật khác, không còn lạnh lùng, cũng chẳng đểu giả. Đổi lại.. ngắm nhìn ả.. mang cho cô cảm giác thật yên bình, nhẹ nhàng và ấm áp như giọt nắng đầu ngày vậy.
Từ lúc nào cô cũng tự mình thiếp vào giấc ngủ, khóe miệng hình như đang mỉm một nụ cười.
...
Chapter 7
Ánh sáng sớm mai le lói vào khung cửa sổ. Thanh Hà nheo mắt, lười biếng không muốn rời khỏi giường. Cô cuốn mình vào chăn như thường lệ.
Giường ngủ hôm nay hơi lạ, cái mềnh cũng lạ nữa.. hông lẽ Dì mới thay drape giường? đang mơ màng lảm nhảm thì Thanh Hà choàng mắt, bật dậy như cái lò xo khi cô chợt nhớ ra mình đang ở đâu. Nhìn ngay sang bên cạnh, ả đã không còn ở đó. Cô đưa tay sờ soạn khắp người mình. May quá, đồ đạc còn nguyên!
Thanh Hà thở phào, đưa mắt rảo quanh khắp phòng, cũng không thấy ả đâu. Chỉ thấy bên cạnh cái túi da của cô là một sắp tiền, toàn tờ 500K, không biết là bao nhiêu nhưng dày cộm.
Cô đứng dậy, cầm cộc tiền trên tay, mặt nhăn nhó tự trách. Đáng ra tối qua cô không nên ngủ mới phải, thì sáng này ả đã phải tận tay đưa tiền cho cô rồi. Cái ả đó nữa, chỉ biết ăn bánh trả tiền, sáng đi cũng không thèm nhắn gửi gì lại, bạc bẽo vậy là cùng! nói ả là đồ xấu xa cũng không sai mà. Cô nghĩ đến mà bực mình..
ủa..mà ả có "ăn" được gì đâu, tính ra ả lỗ vốn chứ nhỉ?
...
Thôi bỏ qua chuyện đó, chú tâm làm việc đi Thanh Hà! cô ép mình quên đi ả.
Thanh Hà đi quanh căn phòng quan sát. Cô thử đặc mình vào trường hợp của các cô gái ở đây. Đang tiếp khách, nhỡ cảnh sát vào xét thì họ làm thế nào để thoát thân? Căn phòng không có gì đặc biệt, chỉ chứa đựng một chiếc giường, một chiếc bàn, ghế sofa và một quày rượu. Vậy làm sao họ có thể thoát khi căn phòng chỉ có một lối ra vào? Lúc nào cảnh sát đến cũng ập từ đường chính vào, tại sao không thấy ai chạy ra? vậy họ đã biến đi đâu? Thanh Hà nhíu mày suy nghĩ. Có gì đó đáng nghi trong căn phòng này.
Thanh Hằng cuối người, sờ quanh chiếc giường..vẫn bình thường. Chiếc bàn thì cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc bàn gỗ đỏ thẫm, được đặc giữa phòng với ghế sofa nhỏ bao bộc chung quanh. Cô đi vòng quanh quày rượu, lướt tay qua những chai rượu đủ loại, đắt tiền..cô khựng lại
- Thanh Hà, chuẩn bị tập hợp. - tiếng Liam vang lên trong earphone.
Thanh Hà nhíu mày, cô có cảm giác kệ rượu này có gì đó khác thường, nhưng không rõ là chổ nào. Quang sát một hồi cuối cùng cô cũng thở dài, tuân lệnh.
- Yes sir.
...
Làm vệ sinh cá nhân xong thì Thanh Hà thay đồ rồi đi xuốn sảnh khách sạn. Sau khi chia tiền bảo kê cho Hitman, cô cũng nhanh chống rời khỏi cho kịp buổi hợp.
Thanh Hà đã nhận được lệnh đi gặp Liam để bàn kế hoạch cho tối nay.
Cô nghe theo lời anh, đi qua bốn ngã tư thì gặp một chiếc xe truck 18 bánh, màu trắng với bản hiệu 1777, đang đậu kế tiệm bánh Amour.
Thanh Hà vừa mở cửa bước lên xe thì đã bắt gặp ánh mắt vừa mừng rõ, vừa lo lắng của Liam. Chỉ qua một đêm không ngủ mà trong anh như già đi vài tuổi, hai mắt quần đen, tiều tụy thấy rõ.
- Em có sao không?? - Liam lo lắng hỏi, anh nắm lấy tay Thanh hà, đôi mắt ngó cô từ trên xuốn dưới như muốn xem coi cô có bị sức mẻ miếng nào không.
- Thưa sếp, em vẫn còn sống. - cô vẫn điệu bộ nhí nhố quen thuộc, cười tươi.
- Ahem, hai sếp ơi, còn có tụi em ở đây - Bảo Đẹp chọc ghẹo.
- Đồ mắc dịch. Làm người ta mất hứng à. - Đầu To liếc, làm bộ hờn trách Bảo Đẹp.
Thanh Hà và Liam đang lúng túng không biết làm sao thì