Một mình.
Ả nghỉ đến mà lòng trùng xuống.
Đối với ả, hai chữ đó có ảnh hưởng rất lạ.
Chỉ có người từng nếm trải qua nó thì mới có thể hiểu..
Một mình trong đời.. chính là tận cùng của cô đơn.
Không phải ai sinh ra cũng là một bản thể cá biệt sao? Ai mà lại không phải một mình. Nhưng nếu may mắng, mỗi người sẽ luôn có nhiều người, hay ít nhất một người bên cạnh, để bản thân không bị bao trùm bởi cái cảm giác cô đơn quái quỷ đó. Cái cảm giác không cần dùng đến vật nhọn, nhưng có thể giết mòn một người. Đến lúc đó, có lẽ cái chết cũng không còn ý nghĩa. Nên họ vẫn sống..sống hết một cuộc đời dài dẳng, ngày ngày trôi qua với những nhịp tim phẳng lặng.
Có tệ lắm không, khi đối với ả, cô đơn đã là người bạn đồng hành? Nó quen thuộc đến nỗi ả không còn nhận ra sự hiện diện của nó. Nó an nhiên đến trong đời ả như là định mệnh, như một điều rất hiển nhiên.
Và ả từ lâu đã chấp nhận nó.
Dù vậy, nhưng ả không lầm than.
Ả không oán trách tại sao lúc nhỏ mình chưa từng một lần được ăn no bụng. Có những ngày lã đi vì mệt, vì đói, vì bệnh, cũng không có một ai ở bên. Cái làng chài mà ả đã lớn lên với những người dân lem luốt, đến gia đình, con cái họ còn chưa đủ ăn, dù họ có muốn cũng không thể quan tâm đến một đứa trẻ mồ côi, đen đúa và gầy gò như ả.
Ả như một cây cỏ dại quật cường, chỉ nhờ sương trời mà vươn mình xanh mướt. Ả, đã sống và lớn lên giữa sự thờ ơ và thiếu thốn. Một mái nhà, những bữa ăn đủ đầy, những bộ quần áo lành lặng. Đến thứ bình dị nhất của một đứa trẻ...tình thương yêu của ba mẹ ả cũng túng thiếu.
Phải, nhìn ả bây giờ.. cao lớn và tuấn tú, chắc không ai nghĩ ả đã từng bước qua những năm tháng như thế.
Đã từng rất nghèo.. và rất cô đơn.
Đến bây giờ, ả không còn nghèo nữa, nhưng nỗi cô đơn không phải là thứ có thể đổi thay bằng tiền. Cũng vì vậy mà nó không thiên vị một ai, nên dù muốn dù không, nó vẫn ngự tri trong cuộc sống của ả, lắng sâu thẳm trong con người ả. Và nếu nhìn thật kỹ, nó luôn ẩn mình đằng sau chiếc áo giáp gai gốc và băng lãnh mà ả ngày ngày khoát trên người. Không ai thấy được phía sau chiếc áo lạnh lẽo đó chính là một hố đen trỗng rống, chơi vơi đến vô chừng.
Nhưng như một thói quen, ả vẫn ngày ngày mang lấy nó..vì ả chưa bao giờ có một lý do để từ bỏ. Chưa một ai trong đời cho ả đủ hơi ấm để ả thôi không cần chiếc áo đó nữa. Hay cho ả đủ niềm tin để cởi bỏ nó, chiếc áo khoát duy nhất khiến người mang cảm thấy giá buốt đến tê dại, nhưng chẳng thể nào tự mình quăn bỏ, vì đó là cách tự vệ duy nhất của những người cô đơn.
..
Ngày thứ nhất.
Một buỏi sáng như thường lệ, cô đã thức từ trước nhưng vẫn nằm trên giường. Một chân và tay của cô đang bó bột khiến mọi cử động rất khó khăn.
*Cộc cộc*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chắc lại là Bà Thin đem thức ăn sáng lên. Hic hic, mấy ngày nay hễ cô không ngủ thì ăn, không ăn thì lại ngủ. Cô sắp thành con heo con mất rồi. Cô nghe thấy tiếng gõ cửa thì vội vàng cuộn tròn trong chăn, chùm mền kính mít, tay ôm con sâu róm và làm bộ như vẫn còn ngủ.
Không đợi cô cho phép, tiếng bước chân ấy lững thững đi vào phòng.
Cô nhíu mày. Tiếng bước chân này hơi lạ..hình như không phải là của bà Thin.
Rồi có một sức nặng ngồi xuống phần nệm kế bên có. Một vài ngón tay khều khều vào người cô.
Cô quyết định không phản ứng để người đó thấy vậy mà bỏ cuộc. Cô thật sự không muốn thức dậy đâu. Cô sẽ nằm đây lâu nhất có thể. Tốt nhất là để ả đi khỏi nhà rồi cô mới thức. Chuyện hồi tối hôm qua khiến cô thật mất mặt. Nếu cho cô có một phép màu, cô sẽ không ngần ngại biến ra một cái lỗ để chui xuống cho đỡ quê.
Nhưng người đó vẫn chưa chịu thua. Bàn tay lướt xuống phần mền..mà người đó đoán là bụng cô mà chọt chọt.
Cô nằm dưới mền, bất thình lình bị chọt thì khẽ uống người lại. Chời ơii, chơi kỳ dạ, nhột quá..! cô nghỉ trong đầu, miệng thì cắng răng để không phát ra tiếng cười. Như đã nói trước, cô sợ nhột nhất trên đời.
Bỗng dưng phần đầu của tấm chăn được gở ra. Khi cô cảm giác đước luồng không khí thoáng mát thì cũng là lúc giọng nói đó vang lên.
- Ngủ mà cũng cười nữa hả? - ả lém lĩnh.
Hai mắt của cô đang nhắm. Miệng thì phình lên vì cố nín cười nãy giờ, khiến hai ma phúng phính, da mặt đỏ hồng.
Bị bắt quả tang thì cô choàng mở mắt. Ấp úng.
- Ủa...chị vô đây làm gì?
Khóe miệng ả khễnh lên.
- Làm vệ sinh buổi sáng.
- Không cần đâu.. Tí tôi tự làm được mà..- cô nói rồi lại phủ tắm chăn qua đầu, tiếp tục trốn tránh.
Không đợi cô mè nheo nữa. Ả luồng tay xuống, bế cô gọn trong lòng. Cô bất ngờ giãy nãy, nhưng vì đang cuộn trong chăn nên tay chân bị bó cứng, không làm gì được.
Ả đặc cô ngồi kế bên bồn rửa mặt rồi gở chăn ra.
Cô phụng phịu như kẻ thua cuộc.
Ả cầm chiếc khăn đã thấm nước.
- nhắm mắt lại đi. - ả nhìn cô.
- ừmm..chị.. để tôi.. - cô ngại ngùng, đưa tay trái của mình ra, muốn đỡ lấy chiếc khăn mặt.
Ả vẫn tự ý đến bên cô. Một bàn tay đặt ở một bên má, tay kia nhẹ nhàng lău mặt cho cô. Bắt đầu từ cái trán cao bướng bỉnh. Rồi từ từ đi xuống đôi má phúng phính hay dỗi hờn. Cả cái chóp mũi nhỏ nhỏ rất dễ thương nữa.
Ả làm việc tỉ mỉ và nhẹ nhàng. Ánh mắt như làn suối ấm giữa mùa đông, khiến người vô tình ngắm phải muốn biến mình thành dòng nước nhỏ, len lỏi vào lòng suối mà tan chảy.
Ả bắt gặp ánh nhìn của cô thì đáp trả.
Cô hơi bất ngờ, bẽn lẽn cuối đầu.
Ả thấy vậy thì mỉm cười, tiếp tục công việc đang dở dang.
Khi xong việc thì ả lại ẫm cô vào phòng.
...
- Cái này là của em.
Ả đưa cho cô một cái chuông mạ vàng, to bằng 3/4 bàn tay.
Cô tròn mắt ngó lên.
- Hả? Chị cho tôi cái này để làm gì?
- Mỗi lần cần gì thì em rung nó, sẽ có người đến giúp.
Cô đỏ mặt. Có cần thiết như vậy không chứ? Bác sĩ đã đưa cô hai cây nạn rồi mà..chị ta quả thật là một người kỳ lạ. Cách thúc giúp người khác cũng kỳ lạ.
- Òh. - Cô nói yểu xìu. . Chắc là chị ta đến giờ đi làm rồi, cô nghĩ. Vậy là cô lại ở nhà một mình. Lại phải nghỉ dưỡng thêm một tuần trong căn nhà ảm đạm này ư? Buồn chán như vậy làm sao cô chịu nỗi đây!
Ả nói rồi thì đi ra ngoài. Vừa đi vừa suy nghĩ, không hiểu tại sao cô lại nhìn không được vui cho lắm.
...
Cô ngồi trong căn phòng, rốt cuộc chỉ có con sâu róm làm bạn. Lay hoay một hồi thì cô ngồi dậy. Xăm soi cái chuông mạ vàng mà ả đã đưa.
Nếu lắc cái này sẽ có người đến thật sao? Hmm. Để coi thử.
*Reeng Reeng Reeng*
Cô cầm cái chuông trong tay và lắc lắc.
Chưa đầy 1 phút thì cô đã thấy một dáng người cao nhòng bước vào.
- Ủa, chị không đi làm hã? - Cô không biết được rằng khi thấy bóng dáng của ả thì