Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tô Niên Niên buồn bực trở về nhà với Trần Nguyên, Sở Tố Tâm ân cần hỏi thăm chuyện ngày đầu tiên đi học, bị Tô Niên Niên kể lại mơ mơ hồ hồ.
Lăn lộn mấy vòng ở trên giường, chẳng biết tại sao, trong đầu Tô Niên Niên cứ quanh đi quẩn lại khuôn mặt đáng ghét của người nào đó.
Mặc dù cô phải thừa nhận, dáng dấp của Cố Tử Thần đúng là nam thần quốc dân, nhưng mà...cô ghét anh ta!
——
Trời quang mây tạnh, gió thu ấm áp.
Cố Tử Thần đi ra khỏi Khu rừng đom đóm, có tin nhắn gửi vào số điện thoại.
"Đến khách sạn Lệ Hiên." Chỉ mấy chữ đơn giản, vào thẳng vấn đề và cứng ngắt, thậm chí ngay cả chú thích cũng lạnh như băng "Cố tiên sinh."
Anh ta rủ mi mắt xuống, nhìn dáng vẻ hơi giống động vật bị thương. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, anh ta đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm.
Cố Tử Thần lái xe, chạy tới khách sạn Lệ Hiên.
Đây là khách sạn năm sao nổi tiếng nhất Dụ thành, phong cách sang trọng hoa lệ, nổi tiếng gần xa, là nơi tụ tập của giới nhà giàu Dụ thành.
Lúc Cố Tử Thần đi đến phòng bao, bàn trong phòng đã ngồi kín người, thấy anh tới, một người đàn ông trung niên phất phất tay với anh: "Tử Thần, tới bên này."
Động tác của Cố Tử Thần khẽ cứng đờ lại, như không ngờ rằng có thể nghe được giọng điệu thân mật này từ trong miệng người đàn ông kia.
Anh chậm rãi đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên đó, thấp giọng gọi: "Cha."
Cố Ngôn Chuẩn vỗ vào bả vai của anh, giới thiệu với bạn tốt bên cạnh: "Đây là con trai tôi Cố Tử Thần, Tử Thần, đây là chú Lâm, chú Dõan."
"Lão Cố, vẫn là anh có phúc, con trai anh còn cao hơn so với anh rồi."
"Ai nha, đây chính là Tử Thần à, đúng rồi, hình như Sơ Hạ nhà chú học cùng trường với cháu." Doãn Vãn cười càng hiền hòa hơn, chẳng qua là ông ta không che dấu được tính toán trong mắt, ông ta phất tay với Doãn Sơ Hạ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh mình: "Sơ Hạ này, đây không phải là bạn học của con sao?"
Hiển nhiên Doãn Sơ Hạ cũng bị tạm thời bắt tới đây dùng cơm, cô ta đang mải miết sửa sang lại váy của mình, nghe thấy cha gọi cô ta mới hoàn hồn lại.
Đợi đến khi cô ta nhìn thấy Cố Tử Thần bên cạnh cha mình, đôi mắt của Doãn Sơ Hạ lập tức sáng lên.
Mấy người
lớn lại hàn huyên mấy câu, sau khi tán dương con cái của nhau xong, Cố Ngôn Chuẩn mới nói: "Đi ra nói chuyện với Sơ Hạ đi, Tử Thần."
Cố Tử Thần khẽ rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng "Vâng" đáp lại.
Xoay người, anh hít một hơi thật sâu, Doãn Sơ Hạ đã nhiệt tình xông tới, luyên tha luyên thuyên ở bên tai anh, nhưng anh lại không hiểu cô ta nói cái gì.
Cố Tử Thần nghe mà không để vào trong tai, bữa cơn này không có gì ngoài việc để mở rộng mạng lưới giao thiệp, vừa dối trá lại vừa kinh tởm.
Doãn Sơ Hạ thầm kích động trong lòng, không ngờ rằng mình sẽ gặp được Cố Tử Thần ở nơi này, hơn nữa cha Cố còn bảo anh trò chuyện với mình, điều này nói rõ mình vẫn rất có cơ hội!
"Anh Tử Thần, ngày mai chúng ta có thể cùng đi học không? Nhà chúng ta đều..." trong lòng cô ta ngập tràn niềm vui, cho là mình cũng có thể bảo Cố Tử Thần đưa mình đi học.
Cố Tử Thần không nghe rõ, liếc mắt nhìn Cố Ngôn Chuẩn đang nâng ly với người khác, trong phút chốc anh chợt đứng lên, cong môi mỏng, không nói một lời nào đã rời đi, để lại Doãn Sơ Hạ đang cực kỳ kinh ngạc.
——
Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng ve kêu om sòm, Tô Niên Niên lăn qua lộn lại ở trên giường cũng không ngủ được, cô dứt khoát bò dậy mở cửa sổ ra, phiền não nhìn đám ve gây phiền nhiễu cho người dân kia.
Rì —— rì ——
Ve vẫn đang tiếp tục kêu, Tô Niên Niên nhặt đá cuội trang trí trên bệ cửa sổ lên, ném về phía đám ve trong lùm cây.
Định luật vạn vật hấp dẫn của Newton đã nói rằng, trái đất có lực hút rất lớn, vì vậy viên đá kia không ném trúng mục tiêu đám ve, mà rơi thẳng xuống đất.
Bốp —— có tiếng va chạm mạnh truyền tới.
Tô Niên Niên có tật giật mình, vội vàng trốn vào trong phòng.
Trời ạ, không biết là có đập chết người không?