Tô Niên Niên nhìn xung quanh, cũng không phát hiện có chỗ nào kỳ quái.
Trong lòng nghi ngờ, thì Tống Dư Hi đẩy cô một cái.
"Tập trung mau, Lữ chủ nhiệm đến rồi..."
Vị Lữ chủ nhiệm là chủ nhiệm phòng giáo vụ của Thánh Âm Cao Trung, bình thường nổi danh là nghiêm khắc, bị các học sinh gắn mác biệt danh "Diệt Tuyệt sư thái".
Bà ta mặc bộ đồ đồng phục màu đen, cặp mắt lướt nhanh nhìn các lớp bên cạnh, đẩy gọng kính, đi tới lớp F.
"Em, em, và em nữa, đem váy kéo xuống!Không biết nội quy trường học sao!" Mới mở miệng, là làm người ta cảm thấy không có cảm tình.
Bị điểm tên chính là mấy nữ sinh mặc váy ngắn, lúc này mặt mũi tràn đầy xấu hổ, đành phải đem váy kéo xuống.
Thế nhưng mà váy vốn là đã ngắn, lại kéo hơn nữa cũng không dài ra bao nhiêu.
Lữ chủ nhiệm hừ một tiếng, " Xem ra không phải là không muốn kéo cho dài, mà là váy vốn ngắn."
Mấy người nhóm Doãn Sơ Hạ sắc mặt trở nên hồng, Lữ chủ nhiệm là thuộc về loại phụ nữ miệng lưỡi ác độc, đã mở miệng lên tiếng thì không buông tha, việc này thì học sinh ở đây cũng đã biết rồi.
Mắc cỡ chết người!
Nguyên bản các cô là muốn ăn mặc tỉ mỉ một phen, làm như vậy để trước mặt Cố nam thần tụi cô sẽ sáng chói, làm cho chính mình nổi trội hơn mấy nữ sinh xung quanh, không nghĩ tới lại thất bại trong tay Lữ chủ nhiệm.
Lữ chủ nhiệm lấy ra cuốn sổ nhỏ ghi chép vài cái, hừ một tiếng giẫm giày cao gót đã đi ra.
Không cần phải nói, nhất định là trừ điểm hạnh kiểm mấy người nhóm Doãn Sơ Hạ.
"Bà cô này chắc tối hôm qua cãi nhau với chồng chứ gì! Quá đáng ghét!"
"Bà ta đang trong thời mãn kinh mà, thật sự là xen vào việc của người khác." Doãn Sơ Hạ thập phần khó chịu.
Khi thấy Tô Niên Niên mặc quần dài, thì thay đổi sự chán ghét từ Lữ chủ nhiệm sang trên người Tô Niên Niên.
"Tô Niên Niên nhất định là cố ý, muốn xem chúng ta xấu mặt!" ả nhỏ giọng với Lưu Vân Nhi, Trương tiểu thư nói thầm.
Hai người gật đầu, nhìn Tô Niên Niên càng ngày càng khó chịu.
Tô Niên Niên không hay biết mình nằm mà cũng trúng đạn, quốc ca vang lên, bắt đầu kéo cờ.
Kéo cờ xong, lại nghe ban lãnh đạo nói chuyện, các học sinh
mới dần dần trở về lớp.
Tô Niên Niên ý định trở về phòng học, lại lần nữa cảm nhận được sau lưng khác thường.
Tuyệt đối là có người đang nhìn mình!
Cô đi theo Tống Dư Hi đi hai bước nữa, đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên, thấy được một gương mặt quen thuộc.
Là cậu ấy!
Tô Niên Niên mặt mũi tràn đầy không thể tin, tâm tình vui sướng nổi lên, khuông mặt nhỏ nhắn kích động vô cùng.
Cách cô không xa, đứng đấy một thiếu niên cao ngất, hơn 1m 80, mặc đồ thể thao đơn giản. Tóc ngắn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, gương mặt anh tuấn hiện giờ vui vẻ như là ánh mặt trời.
Cảm giác được Tô Niên Niên ánh mắt, cậu ta hướng Tô Niên Niên phất phất tay, miệng tươi cười mở rộng ra, dưới ánh mặt trời mê người không tưởng nổi.
Liền xung quanh học sinh cũng chú ý tới sự hiện hữu của cậu.
"Oa, đây là ai a? Rất đẹp trai, mới tới đây sao?"
"Vóc dáng thật cao ah, hơn nữa lớn lên rất anh tuấn, là ta thích loại hình ai!"
"..."
Tống Dư Hi nhìn gương mặt Tô Niên Niên, cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên cô thấy cô ấy đối với nam sinh có biểu cảm sinh động như vậy.
Chính muốn hỏi một chút Tô Niên Niên có phải đã mắc bệnh mê trai, Tô Niên Niên lại như tiểu động vật hoang dã, chạy hướng nam sinh kia nhào tới.
Trời ạ? Cái này... cũng quá phóng túng đi à nha, trực tiếp yêu thương nhung nhớ? Tống Dư Hi kinh ngạc nhìn trước mắt một màn này.
Càng thêm làm người ta không thể tưởng được chính là nam sinh mở rộng vòng ta, nhếch miệng cười ôm lấy Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên nhào lên trên người cậu, vui vẻ khủng khiếp rồi rồi, "Đường Dư, thật là cậu ah!"