P/s: mình thông báo với mấy bạn nha. Mình đang Convert thôi, nên mình không có chỉnh sửa câu cú cho thật chính xác. Có vài bạn nói mình dịch khó hiểu thì mình cũng đã chỉnh lại ở mấy chap sau rồi. Mình không có nhiều thời gian để chỉnh cho hoàn thiện vì mình còn đi học nữa. Nếu mấy bạn thấy mình dịch dở, không hay hay bất cứ lý do gì thì THOÁT RA nha. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
Chương 55 vũ hội (3)
Cố Tử Thần bưng chén lên nhấp hai lần, động tác tư thái ưu nhã đẹp đẽ quý giá tới cực điểm, làm Tô Niên Niên đều nhìn xem đến choáng váng.
"Uống rất ngon." Cố Tử Thần nhếch môi đánh giá.
"Meow ô ~ Meow ô ~" Bao Bao gặp chủ nhân không chỉ không cứu mình, ngược lại phát ngốc đối với Cố Tử Thần, bất mãn kêu lên.
Tô Niên Niên phục hồi tinh thần lại, liền lại cứu lấy Bao Bao với thân thể béo ục ục trong khe hàng rào ra.
Bao Bao nhìn chằm chằm vào chén nhỏ mà Cố Tử Thần đang cầm, trong lúc này trong không trung đang phiêu du mùi cá mà nó yêu thích nhất.
Cố Tử Thần nghe được tiếng mèo kêu, vô thức lùi về sau hai bước.
"Anh... Trả chén lại cho tôi..." Tô Niên Niên im lặng trợn mắt trừng một cái,không biết có nên nói cho anh ta đây là thức ăn của Bao Bao không nữa.
Cố Tử Thần chau mày, nội tâm phân vân một hồi, mới đem chén trả lại Tô Niên Niên.
Bao Bao uy hiếp kêu một tiếng, động tác Cố Tử Thần rút về nhanh chóng.
"Ha ha ha, Cố Tử Thần sao tôi lại quên nhỉ, anh sợ mèo mà ha, ha ha ha chết cười mất thôi..." Tô Niên Niên cười nhạo Cố Tử Thần, ở trong mắt cô, thích canh cá lại sợ mèo, hình tượng của Cố Tử Thần lập tức biến thành chuỗi thức ăn sinh học.
Cố Tử Thần kéo ra khóe miệng, nhìn cô cười đến sặc sụa,hiếm thấy không mở miệng trào phúng, ngược lại mở ra cặp mắt vô tội, "Còn gì nữa không?"
"..."
Năm phút sau, Tô Niên Niên với Cố Tử Thần sóng vai ngồi trên thềm đá nhà anh, Cố Tử Thần chậm rãi húp súp, trong tay anh chén đã đổi thành chén to, nhìn cũng biết được là Tô Niên Niên về nhà múc cho anh chén khác.
Đối với Cố Tử Thần, Tô Niên Niên chỉ cảm thấy anh ta thỉnh thoảng anh phun ra lời nói ác độc kèm theo một chút lạnh lùng, cũng không ác ý lắm.
Huống chi, cô còn đanh áy náy vì đã đập hư kính chắn gió của
anh ta đó.
Trong khi lòng cô đang tràn đầy tự trách, Cố Tử Thần thong thả nói ra: "Tô Niên Niên, khoảng nợ lần trước cô thiếu tôi dự định chừng nào trả, nếu không trả thì tăng lãi nha."
Tô Niên Niên trừng lớn đôi mắt.
Thấy cô ngây người, Cố Tử Thần từ trong túi quần lấy ra tờ giấy, ngữ khí vô sỉ nói: "Ừ, tôi còn phiếu nợ đây này, bên trên còn có dấu vân tay của cô đây."
Tên biến thái! cái thứ này mà lại đem theo bên người sao!!
Tô Niên Niên gào thét: "Đây là anh bắt tôi ấn! Không tính!"
Cố Tử Thần khóe môi cong lên, "Như thế nào, Tô Niên Niên,cô muốn trốn nợ sao? Nếu cô không có tiền, tôi đây đành phải đi tìm Trần Nguyên rồi, anh trai cô tính tình tốt hơn cô nhiều!"
Dứt lời làm bộ muốn đứng dậy đi tìm Trần Nguyên, Tô Niên Niên tay mắt lanh lẹ, kéo ống quần anh lại, "Cố Tử Thần! Không đúng không đúng, Cố đồng học, Cố nam thần, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng làm làm sự tình ngây thơ vậy để đâm chọc nhau chứ!"
Liếc mắt người nào đó ôm lấy chân của mình không buông, Cố Tử Thần sau đầu xẹt qua tia hắc tuyến, đến tột cùng ai là người ngây thơ vậy..
"Có đạo lý, vậy chúng ta hiện tay thương lượng một chút vậy." Cố Tử Thần thản nhiên ngồi xuống, Tô Niên Niên lập tức thay đổi thành bộ dáng nịnh nọt tươi cười, "Ngài có mệt hay không? Tôi cho anh đấm bóp chân, tiền thì tháng sau tôi trả lại cho anh, được không?"
Không phải Tô Niên Niên muốn trốn nợ, thật sự là có nguyên nhân, tất cả tiền của cô đều nằm trong thẻ, mà mấy hôm trước đã cho Tống Dư Hi hết rồi.
"Có thể cân nhắc." Cố Tử Thần nói.
Tô Niên Niên ân cần đấm bóp chân cho hắn, "Cố nam thần, tôi biết anh là người tốt mà."
Nhìn bộ dạng biết điều của cô, Cố Tử Thần âm thầm cười cười, nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt, "Thế nhưng, còn tiền lãi...."
Tô Niên Niên nghi hoặc ngẩng đầu lên.