Đường Dư đem búi tóc của cô tháo xuống hết, dùng ngón tay sửa sang, cầm sợi dây buộc lại cái đuôi ngựa cho cô.
Toàn bộ quá trình không đến một phút đồng hồ, nhìn ra được động tác rất quen thuộc.
Cố Tử Thần mặt càng đen.
Thật sự là đầu heo, tóc của mình cũng cột không được. Còn có còn có, một thằng con trai như cậu lại làm quen thuộc vậy là sao? Chẳng lẽ trước kia không chỉ cột qua một lần?
Tô Niên Niên chuyên chú ăn, căn bản không thấy được sắc mặt của Cố Tử Thần.
Ăn cơm xong, Tô Niên Niên chuẩn bị với Cố Tử Thần về nhà, Đường Dư cũng đến lúc tan tầm, ba người cùng đi ra Huỳnh Hỏa Chi Sâm, Đường Dư gọi lại Tô Niên Niên.
"Buổi tối lạnh, cậu mặc quá ít." thanh âm cậu khàn khàn, đem áo khoác trong tay đưa cho Tô Niên Niên.
buổi tối tháng chín đã có cảm giác mát, Tô Niên Niên váy lại không có tay, vừa rồi ngồi trong tiệm không biết, hiện tại quả thật có chút lạnh.
"Cảm ơn..."
"BA~ "
Cố Tử Thần đẩy tayđi tiếp quần áo Tô Niên Niên ra, nghiêm trang nói: "cô ta da dày thịt béo, khôngđông lạnh được đâu."
"Này, anh thật là đủ rồi nha,tôi muốn với tuyệt giao anh... Chán ghét, Không cho túm đầu đầu tôi..." Tô Niên Niên còn không có phàn nàn hai câu, thì giống như một trái banh bị Cố Tử Thần nhét vào trong xe.
"Phanh" một tiếng, Cố Tử Thần khóa cửa xe, Tô Niên Niên lo lắng vỗ thủy tinh, anh lại không quan tâm.
Đường Dư nhéo lông mày, nhịn được xúc động muốn đánh Cố Tử Thần.
"cậu chính là bạn tốt của cô ta? Anh em tốt?" Cố Tử Thần dẫn ra khóe môi, dáng tươi cười lại trong trẻo nhưng lạnh lùng thấu xương, "Quả nhiên, là tôi đánh giá cao ánh mắt của Tô Niên Niên,người cô ta thích cũng không có gì hơn cả."
"Vậy nên?" Đường Dư không giận không cười mà hỏi.
Cố Tử Thần ngưng lại dáng vẻ tươi cười, đúng vậy, cho nên anh trào phúng Đường Dư như vậy là vì cái gì?
Nghĩ lạikhẩu khí vừa rồi của mình, quả thực chính là đem Đường Dư trở thành tình địch mà đối đãi rồi.
Phi phi phi, tình địch cái quỷ!
Nghĩ thông suốt điểm này, Cố Tử Thần lựa chọn lông mày, "Không có gì, tôi còn muốn đưa con heo này về nhà, gặp lại."
Maybach rất nhanh rời đi tầmmắt Đường Dư, cậu đứng nguyên tại chỗ, ánh trăng mềm mại chiếu xuống, nổi
bật lên thân ảnh như một con thú bị thương của cậu.
Lên xe, Cố Tử Thần ở phía sau chỗ ngồi lục lọi,lấy lên một kiện áo khoác, ném cho Tô Niên Niên.
"Mặc vào." Trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh âm vang lên.
Tô Niên Niên mở to hai mắt nhìn, "Anh không phải nói tôi da dày thịt béo đấy ư, hiện tại lại muốn gì nữa đây?"
Cố Tử Thần khẩu khí đương nhiên, "Gấu Bắc Cực cũng sẽ sợ lạnh, huống chi là heo thần tài."
"..." Tô Niên Niên không phản bác được, cô cuối cùng cũng hiểu, cùng đấu vớimiệng lưỡi vớiCố Tử Thần, cô đời này xem như khó thắng.
Nhưng cô cũng là người có cốt khí, liền ngạo kiều nghiêng đầu sang chỗ khác, "Không mặc, tôi tuyệt đối không cảm thấy lạnh, hắt xì..."
Trong xe lâm vào yên tĩnh.
Tô Niên Niên hận không được tìm một cái lổ đễ chui xuống, được rồi được rồi,cô thừa nhận, xác thực có một chút lạnh...
Cố Tử Thần tâm tình chìm đến đáy cốc, nhớ tới vừa rồi cô cùng Đường Dư nói chuyện bộ dáng tươi cười sáng lạn, đáy lòng cảm thấy bực bội.
Đường Dư cho cô quần áo thì nói cám ơn, đổi lại anh, thà rằng cậy mạnh nói mình không lạnh cũng không muốn?
Cố Tử Thần mặt đen lên, đem quần áo ném đếntrên người Tô Niên Niên, dưới chân giẫm chân ga, xe như tên rất nhanh chạy tại trên đường cái.
Gặp Cố Tử Thần sắc mặt không tốt, khó coi, Tô Niên Niên thông minh không có đi quấy rầy anh, mà là ôm y phục của anh... Ngủ thiếp đi...
Đến Trần gia, Cố Tử Thần mới phát hiện Tô Niên Niên đã ngủ say sưa.
Ăn no rồi nằm ngủ, quả nhiên là con heo... Cố Tử Thần tại trong lòng oán thầm, nhưng lại không có trực tiếp đánh thức cô.
===