Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Vanny

Vệ Lang Yến kéo Thẩm Mẫu Đơn rời khỏi nhanh chóng, chỉ lưu lại một đám tiểu thư khuê các đang ngạc nhiên sửng sốt đứng tại chỗ không hiểu ra sao, có người đã bắt đầu bàn tán: “Cô nương mà điện hạ yêu là của nhà nào vậy, hình như trước giờ chưa từng gặp qua.”

Quả thật, Thẩm Mẫu Đơn chỉ mới đến Bình Lăng có mấy tháng, rất ít tham gia các buổi yến tiệc. Ngoại trừ lần Du Dung Châu mời tới Hứa phủ, lần đó cũng chỉ có mấy cô nương gặp qua nàng, nhưng cũng đã qua lâu rồi, đương nhiên cũng không có bao nhiêu ấn tượng. Mấy cô nương đó cũng có mặt ở đây, một hồi lâu cũng đột nhiên nhớ ra: “Vị cô nương này hình như là cô nương dòng chính của tam phòng thuộc chi khác của Thẩm gia. Phụ thân của cô nương ta cũng là một quan viên thất phẩm.”

“Sao điện hạ có thể thích cô nương ta chứ.”

Đây cũng là câu hỏi của tất cả mọi người. Tuy dung mạo không tồi nhưng cũng không phải là tuyệt sắc, lại càng không phải tài nữ gì cả, ngay cả gia thế cũng chỉ thường thường, nhưng điện hạ lại thích, muốn cưới nàng làm phi tử. Cái này khiến mọi người đành chịu. Mọi người đều là các tiểu thư khuê các của các gia tộc lớn, đương nhiên hiểu biết cũng sẽ hơn người khác, cũng hiểu cách xem xét tình hình. Đây là lúc nên lôi kéo quan hệ, qua lại với Thẩm gia chứ không phải lúc ghen ghét đố kỵ.

Các vị cô nương nhìn Thẩm Tuệ Bảo đang núp ở một góc không xa đang ôm mặt khóc, đều không tiến tới quan tâm cô nương ta, đều chạy đến bên cạnh hai vị cô nương Thẩm gia còn lại bắt đầu bắt chuyện.

Sắc mặt của thái hoàng thái phi ngồi ở phía trên hơi khó coi. Trong lòng tức giận đau đớn, bị con trai của mình ở trước mặt bao nhiêu người làm phật ý, vừa bực vừa hận, bà ta không bình tĩnh được nữa, trong lòng cũng thầm trách vị cô nương Thẩm gia lúc nãy bị Vệ Lang yến kéo đi kia. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng thái hoàng thái phi cũng thở dài, nói với lão ma ma bên cạnh vài câu bảo ma ma chăm sóc cho các cô nương này rồi rời đi.

~~diennnnndddannnnllllleeeêqqquuuuýýýdodoooôn~~diennnnndànnnnnnleequysssdon~~

Vệ Lang Yến nhanh chóng kéo Mẫu Đơn về viện của hắn đang ở, không nói một lời liền kéo nàng vào thẳng phòng. Mẫu Đơn không đợi hắn mở miệng, đợi điện hạ đóng cửa phòng xong vừa quay người, nàng liền nhào vào lòng hắn: “Điện hạ, cuối cùng chàng cũng về rồi. Thiếp rất nhớ chàng.”

Vốn Vệ Lang Yến vẫn còn tức giận vì những viên trân châu kia. Hắn đương nhiên biết là Thẩm Tuệ Bảo lấy cắp những viên trân châu kia, cũng biết lần này là Mẫu Đơn muốn
mượn tay hắn dạy dỗ Thẩm Tuệ Bảo. Hắn tức giận không phải vì nàng mượn tay hắn trừng phạt Thẩm Tuệ Bảo, mà là giận nàng… nghĩ tới những viên trân châu này năm lần bảy lượt bị nàng tặng cho người khác, đem cầm cố, đánh mất mấy lần như vậy, đặc biệt là lúc đầu nàng tặng cho Trì Ninh Bái. Nghĩ tới điều này, sắc mặt điện hạ liền sa sầm xuống, đôi tay dùng lực ôm lấy eo nàng, nhấc nàng lên, đôi chân nàng rời đất, đôi mắt nàng và hắn nhìn thẳng vào nhau.

Mẫu Đơn đột nhiên bị hắn nhấc người khỏi mặt đất, kiềm chế không được kinh hô một tiếng, phản ứng theo bản năng ôm lấy cổ hắn, mũi chân nhón trên giày hắn. Thấy sắc mặt hắn nặng nề, hiển nhiên là vẫn còn đang tức giận vì chuyện vừa rồi. Trong lòng nàng hơi băn khoăn, đoán hắn có phải đang trách nàng đã mượn tay hắn để trừng phạt Thẩm Tuệ Bảo không? Nghĩ nghĩ nàng chủ động hôn lên đôi môi mỏng đang mím chặt của hắn, dịu dàng nói: “Điện hạ, chàng giận rồi sao? Những viên trân châu lúc nãy là Thẩm Tuệ Bảo lấy trộm đó. Vốn thiếp muốn khảm những viên trân châu đó lên đồ trang sức, kết quả là hôm đó Tuệ Bảo qua tìm thiếp, đúng lúc thiếp không ở trong phòng. Những viên trân châu đó liền bị Tuệ Bảo tiện tay lấy đi. Lúc nãy nhiều người quá, thiếp không thể nói là Tuệ Bảo lấy trộm được, nếu không sẽ liên luỵ tới thanh danh của cô nương Thẩm gia. Điện hạ, chàng đừng giận thiếp nữa có được không?”

Trong lòng Vệ Lang Yến dù vẫn còn giận nhưng bị nàng vừa hôn vừa dỗ dành như vậy thì cơn thịnh nộ có lớn hơn nữa cũng tiêu tan. Lại nghĩ tới nỗi nhớ nhung trong những tháng ngày xa nàng, thì làm sao kiềm nén được nữa. Đôi tay nhấc mông của nàng lên để cặp đùi nàng vòng quanh eo hắn, đi về phía giường có trải lông bạch hồ.

Tới cạnh giường, hắn ngồi xuống rồi để nàng ngồi giang chân trên người hắn. Hắn cúi đầu hôn nàng, vẫn là hương vị ngọt ngào như cũ khiến hắn không kiềm chế được mà đắm chìm vào đó. Bàn tay lặng lẽ luồn vào trong áo nàng, cách lớp áo trong mềm mại xoa ngực nàng, tìm được nhũ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện