Một bãi đất rộng lớn dưới chân thành Tây Nương – ngôi thành nằm ở phía Tây Xuyên Phong Quốc- năm mươi vạn quân Thiên Hà Quốc do Vương Gia Ngạn Lâm chỉ huy tiến đánh Xuyên Phong Quốc. Nơi đất cằn hẻo lánh này lại trở thành nơi bắt đầu cho cuộc chiến tranh giữa hai quốc gia. Tây Nương thành có một con sông dài chảy quanh mang tên sông Miên, dòng sông cuồn cuộn chạy, không một chút nào yên ả. Xa xa là cánh rừng rộng lớn đầy cây cao vút, vươn lên trời như những cây nên lớn. Giờ là mùa đông nên cành lá đã sớm trụi lơ, lộ ra đám cành gầy guộc trơ trọi giữa đất trời.
Đứng dưới chân thành, một tay chỉ huy cả đạo quân, Lâm Ngạn ngẩng đầu nhìn người con gái phía trên tường thành. Mái tóc dài nhẹ bay trong gió đông, thân mang áo giáp dũng mãnh khác thường. Một hình ảnh mạnh mẽ, bất khuất khác hẳn với Mẫu Đơn nơi khuê các. Ánh mắt nàng nhìn hắn, lãnh đạm, thẳng băng, đầy kiên cường. Tim hắn nhói lên một cái. Mẫu Đơn, sao cứ nhất thiết phải là nàng? Tại sao nàng cứ một mực cứng đầu cứng cổ đối đầu với hắn? Ngoan ngoãn làm một tiểu thư ngoan hiền trong phủ không phải tốt hơn sao? Ôi, hắn làm sao thế này? Vốn đã nói dứt khoát vứt bỏ tình cảm kia rồi mà. Đây là chuyện công, không được dính dáng đến tình cảm riêng tư vào đây.
“Mẫu Đơn, nơi chiến trường, ta và nàng chính là kẻ thù. Ta sẽ không nương tay, dù là nàng đi chăng nữa” Ngạn Lâm tự nhủ.
Mẫu Đơn đứng trên thành cao nhìn người nam tử phía dưới, trong lòng có một chút dao động. Nhưng chẳng mấy lâu sau, nàng đã quyết gạt phắt đi, cố ép bản thân không nghĩ đến nữa. Giờ nàng là Lam Mẫu Đơn, chỉ huy Tây Nương thành, con gái của Đại tướng Quân Lam Phùng, nàng không được mềm lòng.
Ngạn Lâm hét lớn:
- Chủ thành nghe đây, nếu như ngoan ngoãn nộp thành, ta cam đoan sẽ không có đổ máu. Hoàng đế các ngươi là hôn quân vô đạo, chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, vơ vét của dân khiến trăm họ khốn khổ. Chi bằng nộp thành, đầu hàng dưới trướng Thiên Hà Quốc, các ngươi sẽ được bình yên, cuộc sống ấm no hạnh phúc.
Ngạn Lâm quả là một Vương gia giỏi giang, biết đánh trúng tâm lí thần dân trong thành. Tây Nương thành phía trong đã nổi lên một làn sóng xôn xao. Chủ thành còn run rẩy nhìn nàng, ánh mắt khó xử. Mẫu Đơn trong lòng thầm khen ngợi. Nói thật hay, bản thân nàng là dân Xuyên Phong Quốc mà còn muốn vỗ tay khen ngợi hắn, huống chi thần dân Thiên Hà Quốc lại tôn sùng vị Vương gia của mình đến vậy. Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, chứ ngoài mặt, Mẫu Đơn vẫn như một lòng trung thành, nghiêm khắc oai mình khiến quân sĩ không dám hé răng nửa lời. Nàng hét lại:
- Xàm ngôn, dám đứng đó uốn lưỡi tanh bẩn mà sỉ mắng Hoàng thượng, khác nào sỉ mắng Thiên triều ta. Đừng nhiều lời, quân Thiên Hà Quốc các ngươi mau lui quân, có khi còn bảo toàn tính mạng.
Ngạn Lâm cười tự giễu. “Mẫu Đơn, nàng nhất định là muốn đánh sao? Được, vậy Ngạn Lâm ta chiều lòng nàng.”
Phất tay áo, một hiệu lệnh vang lên, như thanh thúy xé tan bầu trời tĩnh lặng, lại quyết liệt như ngàn trận phong ba.
- Đánh!
Cả một đoàn quân như vũ bão ào đến, tiếng gào thét vang dậy cả góc trời. Màn mưa tên xối xả bắn đến. Đứng trên tường thành, Mẫu Đơn lên tiếng chỉ huy, khích lệ quân sĩ. Ánh mắt tinh anh đảo khắp cả đất chiến, bất chợt chạm phải ánh mắt của người
nọ. Bốn mắt nhìn nhau nhưng chỉ là im lặng. Không ai nói câu gì, mà có chăng có nói cũng bị những tiếng ồn xung quanh lấn át. Chống cự đến tối, Ngạn Lâm nhìn bầu trời mà mặt trời đang dần khuất, lên tiếng rút quân, cắm trại ngay dưới chân thành.
Liền mấy ngày sau đó, Ngạn Lâm liên tục tấn công thành, không một chút sơ sẩy. Thế nhưng, dưới sức phòng thủ kiên cố cùng lối phản công quyết liệt không kém của Mẫu Đơn, Tây Nương thành vẫn nằm vùng an toàn.
Nhưng hôm trước có kẻ bí mật đổ độc xuống giếng nước làm một phần năm số binh sĩ trong thành vướng dịch bệnh. Mẫu Đơn âu lo nhìn đám binh sĩ, ra lệnh cách li, một phần ra lệnh người ra lén ra khỏi thành tim thuốc, tuyệt đối không được để lộ tin ra ngoài.
Mẫu Đơn cũng nhìn trời, bố trí canh phòng trên tường thành rồi xuống dưới. Vào phòng, nàng cởi bỏ bộ áo giáp nặng nề, rũ rũ mái tóc. Phó tướng đi vào, lên tiếng:
- Chủ tướng, người định như thế nào? Cứ như thế này không phải cách hay.
- Ám sát Vương gia. – Mẫu Đơn một câu nói làm kinh động người phía sau.
Phó tướng Đinh Thành nghe thế thì giật nảy mình, ra sức can ngăn nàng đừng làm chuyện dại dột. Vương gia thân thủ phi phàm, tuy Chủ tướng cũng không kém cỏi nhưng lại nói một câu “ám sát Vương gia” dễ dàng thế, lọt vào giữa doanh trại địch, nguy cơ mất mạng dễ như chơi, làm sao có thể liều lĩnh?
- Câm miệng, việc ta đã nói thì sẽ làm, đừng hòng ngăn ta.
Mẫu Đơn gắt nhẹ, mặc lên người bộ hắc y. Đinh Thành im lặng lui ra. Quen biết Mấu Đơn từ khi nàng còn nhỏ, hắn đương nhiên biết tính cách nàng ương bướng, đã muốn làm gì thì có trời cũng không cản được, hắn can ngăn chỉ là vô ích mà thôi.
Nắm chặt mảnh ngọc bội trong tay, Mẫu Đơn phóng ra khỏi phòng. Thân ảnh nhỏ nhắn như hòa lẫn vào đêm tối.
Bóng người đen thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm. Khá là dễ dàng, Mấu Đơn chẳng mấy chốc mà lẻn vào được lều trại của Ngạn Lâm. Trong lòng nàng dấy lên chút nghi hoặc, không lẽ lại dễ dàng như thế? Không thể, ít nhất phải cẩn mật một chút chứ? Chẳng lẽ Lâm Ngạn lại kiêu ngạo, tự tin đến mức này ư? Nhưng chưa để nàng giải đáp thắc mắc trong đầu, một trọng nam trầm ấm đã lên tiếng:
- Ta biết nàng sẽ đến, Mẫu Đơn.
Từ trong bóng tối, Lâm ngạn bước ra. Mái tóc đen dài suôn xuống. Sống mũi thẳng dọc dừa, đôi môi mỏng nhướn lên thành nụ cười nửa miệng, khuôn mặt đẹp trai, ngũ quan tinh tế, là một soái ca trong ngàn soái ca.
Mẫu Đơn nhìn quanh, sau đó dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn kia, nhẹ nhàng nói:
- Ra ngoài đi, ở đây không tiện nói chuyện.
Ngạn Lâm bật cười. Mẫu Đơn vẫn là Mẫu Đơn, thú vị thật. Thử hỏi có ai lẻn vào doanh trại địch rồi nói câu đó với tướng địch không chứ?
- Được.