Chiến đấu tranh anh dũng, vĩnh viễn không tới phiên Hoàng đế tự mình đi làm.
Đương nhiên, quân sư văn văn nhược nhược có thể bày mưu lập kế thắng từ ngàn dặm cũng không cần phải đi lên chiến trường chịu chết.
Vì thế, hai người rảnh rỗi bày mưu tính kế, nói còn hay hơn hát, nhưng người thật sự ra trận giết địch vẫn là mấy người Quan Định Bắc.
Đối với việc này, chúng tướng sĩ đều cảm thấy đó là đương nhiên.
Cho dù ngoại trừ Quan Định Bắc, Sở Trạm cùng Diệp Tư Vũ ba người ra, cũng không tiết lộ kế hoạch của bọn họ cho người thứ tư biết, nhưng xuất phát từ sự sùng kính đối với Hoàng đế bệ hạ và sự tín nhiệm với quân sư đại nhân bách chiến bách thắng, toàn bộ trướng lãnh trong đại trướng đều không có ai tỏ vẻ nửa điểm nghi ngờ.
Sáng sớm, Thiên tướng quân cộng thêm Tòng quân, còn có hai vị Giáo uý và mấy tâm phúc đều thực nghe lời lĩnh mệnh xuất phát.
Sở Trạm bên này thì chuẩn bị cơm trước, sau đó thu thập hành trang, hoàn toàn xử lý tốt rồi mới bắt đầu xuất phát.
Chỉ vì không để kẻ địch nghi ngờ, bọn họ hành động không khác gì ngày xưa, bao gồm phát huy nhuẩn nhuyễn chuyện binh quý thần tốc, tốc độ hành quân tuyệt đối không chậm, phảng phất thật sự muốn chạy đi Hoa Tây thành tập kích bất ngờ.
Ngự giá của Hoàng đế vĩnh viễn đều ở ngoài vùng nguy hiểm, cho dù Sở Trạm có ý định âm thầm theo toàn quân đi phía trước, nhưng đám người Quan Định Bắc vẫn luôn kiên trì đem ngụ giá an bày ở phía sau đội ngũ.
Mười vạn người đi theo Sở Trạm đến, không bị phân ra ngoài vẫn đi theo bên người Sở Trạm như cũ, ở nơi có thể trở thành chiến trường bất cứ lúc nào, dùng số nhân mã đông đúc bảo hộ Hoàng đế ở giữa.
Lúc khai chiến, dưới sự bảo vệ của Sở Trạm Diệp Tư Vũ vẫn luôn ở nơi càng an toàn hơn nàng, cho nên Sở Trạm cũng có thể an tâm làm ra một ít quyết định lớn mật.
Bất quá lúc này đã khác, toàn quân tiến về phía trước, không có hậu phương, cho nên vì an toàn của Diệp Tư Vũ, Sở Trạm không tỏ vẻ phản đối hành vi của nhóm người Quan Định Bắc xem nàng là trói buộc hộ tại phía sau như canh tù, ngược lại thập phần thản nhiên tiếp nhận.
Như vậy, khiến mấy vị tướng quân đang chuẩn bị cực lực khuyên bảo ngây ngẩn cả người.
Chỉ có Quan Định Bắc người lão thành tinh, hơn nữa hắn là người tiếp xúc Diệp Tư Vũ cùng Sở Trạm nhiều nhất, cho nên loáng thoáng đoán được chút gì, vẻ mặt lộ ra hai phần hiểu rõ.
Không chờ những người khác nói gì, hắn liền trực tiếp đón người ra ngoài.
Vì thế, lần hành quân này, tuy Sở Trạm vẫn một thân khôi giáp, bộ dáng tuỳ thời chuẩn bị ra chiến trường, lại thành thành thật thật cùng Diệp Tư Vũ ngồi trong loan giá rộng lớn của Hoàng đế.
Chỉ là khác với lúc rời Sở kinh, lần này nàng dùng chính là loan giá thật, tuy đã làm đơn giản, nhưng vẫn là bia ngắm của kẻ địch và để cho chúng tướng sĩ biết, Hoàng đế ở phía sau bọn họn, cho nên cần anh dũng giết địch.
Toàn bộ quân đội trong lúc hành quân ngoại trừ tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa ra, cơ hồ không có thanh âm khác, an tĩnh đến không khí cũng mang theo nghiêm túc, quân kỷ nghiêm minh.
Sở Trạm chỉ xốc lên màn xe nhìn nhìn, liền lần nữa thấy được Quan Định Bắc trị quân nghiêm khắc.
Bất quá đây cũng không phải là lần đầu tiên thấy, chỉ nhìn thoáng qua không phát hiện điều kỳ lạ, Sở Trạm liền buông màn xe xuống.
Nàng nhìn thoáng qua Diệp Tư Vũ ngòi ở bên người cười nói, "Nơi này không có ai, người còn mang mặt nạ làm gì? Đều không cho ta nhìn mặt ngươi nhiều."
Vừa nói, Sở Trạm vừa lấy xuống mặt nạ bằng bạch ngọc trên mặt Diệp Tư Vũ.
Diệp Tư Vũ vẫn nhàn nhạt cười, trả lời, "Mặt nạ này ngươi làm tốt lắm, mang trên mặt cơ hồ không có cảm giác, nếu ngươi không nói, ta cũng không để ý." Dừng một chút lại cười nói, "Muốn nhìn mặt ta, sau khi đánh bại hai nước Tề Việt, ngươi có thể nhìn một đời một kiếp."
Tuy Diệp Tư Vũ cười rất nhạt, nhưng trên má vẫn hiện ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ trên má, Sở Trạm thích vô cùng, tự nhiên nghiêng qua hôn hôn.
Nàng đương nhiên biết câu cuối của Diệp Tư Vũ là ý gì, đây cũng là kết quả sau khi cả hai đã bàn bạc.
Hôn mặt xong, Sở Trạm kề tai Diệp Tư Vũ, "Không nói chuyện khác, chỉ vì những lời này của ngươi, ta cũng nỗ lực đánh thắng một trận lớn mới được.
Không làm Hoàng đế cũng không sao, nhưng không thể bỏ nương tử."
Nói xong, Sở Trạm xấu xa hôn hôn vành tai mẫn cảm của Diệp Tư Vũ, khiến Diệp Tư Vũ không tự giác rụt rụt cổ.
Nhịn không được trắng mắt liếc một cái, tức giận nói, "Sao ngươi nói như một hôn quân thích mỹ nhân không cần giang sơn? Ngươi chính là một tay ta dạy dỗ, không thể không có tiền đồ như vậy."
Bộ dáng nói một đằng nghĩ một nẻo này, Sở Trạm đã nhìn ra, mẫu hậu nhà nàng không có việc gì chính là thích dùng chuyện đứng đắn áp nàng.
Rõ ràng biết nàng kỳ thật không có ý muốn làm Hoàng đế, lại luôn cùng nàng nói ở vị trí này nên biết lo lắng.
Đương nhiên, lời này không sai, Sở Trạm tự nhận nàng làm Hoàng đế cũng không tồi, nhưng mẫu hậu đại nhân nhà nàng vẫn lấy cái này ra nói như cũ, nói như thể nàng là một tên hôn quân không làm việc đàng hoàng.
Lời này nghe nhiều, Sở Trạm cũng không có cảm giác, dù sao cố gắng làm Hoàng đế, cho đến khi nàng không còn làm nữa là được.
Mấy ngày qua, nàng ngoài ý muốn thích bộ dàng nghiêm trang này của mẫu hậu nhà nàng, luôn cảm thấy không giống mấy lời dạy dỗ trước kia, ánh mắt của nàng nhìn mình trước đây chưa từng có ôn nhu cùng tình yêu.
Dứt khoát duỗi tay đem người nọ ôm vào lòng, để Diệp Tư Vũ ngồi trên đùi mình.
Sở Trạm vùi đầu vào tóc nàng cười ha ha nói, "Là yêu giang sơn nhưng yêu mỹ nhân nhiều hơn mới đúng.
Làm một vị Hoàng đế, đặc biệt là làm Hoàng đế lâu, đương nhiên làm gì cũng muốn thập toàn thập mỹ, hai thứ khác nhau nhưng đều quan trọng, sao lại có thể từ bỏ một trong hai được đúng không?"
Cũng không biết Diệp Tư Vũ nghĩ thế nào, đột nhiên hỏi một câu, "Nếu hai thứ chỉ có thể chọn một thì sao?"
Sở Trạm giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tư Vũ.
Vẻ mặt của Diệp Tư Vũ vẫn tự nhiên, khiến Sở Trạm không thể nhìn ra gì từ nàng, bất quá nàng chỉ ngây ra một lúc, sau khi phục hồi tinh thần lập tức nghiêm túc nói, "Giang sơn còn có những người khác có thể thay ta bảo vệ, nhưng mỹ nhân chỉ có thể là của một mình ta."
Lời này nói ra không phải của một Hoàng đế.
Nếu tiên đế dưới suối vàng biết được, chỉ sợ có thể tức đến độ nhảy khỏi đế lăng, phát thệ truyền ngôi cho đệ đệ chứ không giao ngôi vị Hoàng đế cho nhi tử không có bộ dáng Hoàng đế của hắn.
Bất quá tiên đế đã chết, tiên đế sẽ không biết những lời này của Sở Trạm, hắn cũng không có khả năng từ đế lăng nhảy ra.
Cho nên cũng chỉ có Diệp Tư Vũ ngồi trên đùi Sở Trạm giờ khắc này mới có thể đáp lại những lời này.
Làm một nữ nhân bình thường, nghe được người yêu của mình nói vậy, muốn nói Diệp Tư Vũ hoàn toàn không phản ứng là không thể.
Tuy nàng nổi tiếng luôn luôn bình tĩnh, bất quá đó cũng là người đối diện không phải người nàng để ý mà thôi.
Nghe Sở Trạm nói xong, trên mặt nàng vẫn không tỏ vẻ gì, bất quá Sở Trạm ôm nàng nên cảm nhận được thân mình nàng hơi run rẩy.
Thật lâu sau, Diệp Tư Vũ chủ động dựa đầu vào bả vai của Sở Trạm, toàn thân thả lỏng dựa sát vào trong lòng nàng, "Sau khi trở vể bồi dưỡng Sở Hoán thật tốt đi, năm nay hắn cũng đã mười một.
Nếu người bồi dưỡng tốt, có lẽ còn có cơ hội đi ra ngoài ngắm non sông gấm vóc Sở Quốc."
Sở Trạm lại cười tủm tỉm lắc đầu, "Quyền lực a, là có thể mê hoặc nhân tâm.
Bởi vì có ngươi, ta có thể không quan tâm nó, nhưng người khác không có một vị mẫu hậu thứ hai.
Ngay cả tương lai cũng sẽ giao Sở Quốc cho hắn, nhưng ta cũng không thể buông ngôi vị Hoàng đế, ta cầu quyền lực bảo hộ chính mình bảo hộ ngươi."
Không phải tham luyến quyền vị, chỉ là từ xưa đến nay không có vị Hoàng