Trên thế giới này, vẫn luôn luôn có thể gặp phải người không có mắt.
Nhận ra người đến, nhóm người Sở trạm cũng không muốn đi tìm phiền phức.
Gã người hầu dẫn đường kia thấy bọn họ chặn đường đến thuyền liền kiêu ngạo, ương ngạnh chạy đến trước mặt bọn hò kêu gào: "Các ngươi là người nào? Còn không mau cút đi xa một chút.
Không phát hiện cản đường chủ tử nhà ta sao?"
Sở Trạm nhíu mày, Phùng Lạc len lén liếc mắt nhìn nàng.
Vốn trong lòng hắn có chút tức giận, thấy sắc mặt Sở Trạm cũng không tốt liền không dự định nhường nhịn.
Bước lên trước một chút, nhíu mày nói: "Thuyền này đã được chúng ta thuê, các hạ nếu như muốn du hồ thỉnh tìm thuyền khác."
Gã người hầu kia vừa nghe, lập tức mặc kệ.
Đại tiểu thư nhà hắn ngày hôm nay đột nhiên muốn đến Tĩnh Lăng hồ dạo chơi, vội vàng chạy đến nhưng phát hiện tới có chút chậm.
Thuyền trên Tĩnh Lăng hồ trên cơ bản đã bị người ta thuê chèo ra giữa hồ hết rồi.
Bọn họ tìm nửa ngày, thật vất vả mới tìm được một con thuyền vẫn còn neo tại bến.
Thuyền này phỏng chừng hơi nhỏ, thế nhưng cũng coi như là dùng được, có còn hơn không.
Gã sai vặt kiêu ngạo ở Sở kinh vừa nhìn ở đây ba người cũng không nhận thức ai.
Bọn họ lại ăn mặc y phục bình thường, liền đoán bọn họ cũng không phải là nhà giàu có quyền quý gì.
Lập tức không chút khách khí ngẩng cao đầu nói: "Các ngươi là cái thá gì, biết tiểu thư nhà ta là ai không? Người như các ngươi cũng đòi cùng tiểu thư nhà ta tranh thuyền?"
Phùng Lạc không giận ngược lại tươi cười, nhưng trong mắt mơ hồ mang theo chút trào phúng: "Nga? Ta ngược lại thật sự hoàn toàn không biết tiểu thư nhà ngươi là vị nào, còn chưa thỉnh giáo?"
Gã người hầu nghe vậy đầu càng ngẫng cao, tỏ thái độ kinh thường nói: "Vậy ngươi vểnh tai nghe cho rõ, nói ra chỉ sợ hù chết ngươi! Tiểu thư nhà ta chính là tứ tiểu thư của đương kim Thừa Tướng, cũng là muội muội của Hộ Bộ thị lang đại nhân Phùng Khiêm.".
Phùng Lạc vẫn cười, chỉ là trong mắt trào phúng càng thêm rõ ràng.
Phùng Doanh Ngọc vẫn luôn đứng một bên chờ, thấy trào phúng trong mắt hắn, không đợi gã người hầu tiếp tục lung kêu gào lung tung liền tiến lên, phất tay cho gã người hầu kia câm miệng.
Thái độ cao ngạo mở miệng: "Các ngươi thuê thuyền này dùng bao nhiêu bạc? Ta ra giá gấp đôi mời các ngươi nhượng lại."
Phùng Lạc lắc đầu, liếc nhìn nàng một cái, cũng không vì thân phận của nàng hay khuôn mặt xinh đẹp mà cho nàng nửa điểm mặt mũi.
Mở miệng đã lộ vẻ lạnh lùng: "Phùng tiểu thư cho rằng có tiền là rất giỏi sao? Có tiền liền có thể mua được mọi thứ, có tiền đèu có thể làm điều sai trái một tay che trời?"
Phùng Doanh Ngọc nghe hắn tựa hồ có ý ám chỉ, nhưng hiển nhiên cũng không muốn hiểu lời thiếu niên bình thường trước mặt rốt cục là ý tứ gì.
Tất nhiên, nàng ta hiện tại cũng không muốn tiếp tục theo đuổi những vấn đề này, cũng không dự định buông tha cơ hội du hồ, nhân tiện nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Phùng Lạc lắc đầu, cũng không có ý gây sự, chỉ thản nhiên nói: "Tại hạ không muốn thế nào.
Thuyền này chúng ta đã thuê rồi, Phùng tiểu thư nên tìm thuyền khác đi thôi."
Phùng Doanh Ngọc còn không có đáp lời, nha hoàn đi theo phía sau nàng cũng đã nhịn không được quay lại nói: "Vớ vẩn, thuyền xung quanh dây đều đã rời bến, ngươi bảo chúng ta đi đâu tìm con thuyền khác?"
Phùng Lạc nhún nhún vai, trên mặt là bộ dáng lực bất tòng tâm: "Thứ tự đến trước đến sau, lo cho Phùng tiểu thư là công việc của ngươi." Nói xong thần sắc trên mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn lên, ngữ khí càng thờ ơ: "Đi thuyền du hồ là việc nhỏ, chỉ là lúc này tại hạ muốn khuyên tiểu thư một câu.
Chớ có nghĩ phụ thân ngươi là Thừa tướng thì có thể một tay che trời.
Từ cổ chí kim những kẻ kiêu ngạo hơn người trong thiên hạ, phân nửa cuối cùng cũng không sẽ có kết cục tốt đẹp gì."
Phùng Doanh Ngọc nghe được nét mặt liền lạnh lẽo.
Nha hoàn cùng người hầu bên cạnh nghe Phùng Lạc nói, ngay lập tức đã cố tình bày ra ánh mắt hung bạo bắt đầu quát tháo.
Sáu bảy người tiến tới, ồn ào muốn tìm Phùng Lạc tính sổ, kêu gào nhất phải giáo huấn cho "Tên tiểu tử không biết tốt xấu này." Thậm chí còn có người dõng dạc nói muốn đem Phùng Lạc lên quan, đem hắn nhốt vào thiên lao.
Bởi vì có Diệp Tư Vũ ở đây, Sở Trạm vốn là không muốn làm ầm ĩ.
Chỉ là nàng không quen nhìn những người bên cạnh Phùng Doanh Ngọc diễn trò, lài càng không nguyện ý từ bỏ con thuyền này, cho nên khi thấy Phùng Lạc cùng bọn họ tranh luận nàng cũng không dó ý định nhúng tay.
Chỉ là lúc này tự hồ chuyện phát sinh có chút lớn, Phùng Lạc kia chỉ là người đọc sách yếu đuối, đâu thể chống lại sáu bảy người lao tới bắt hắn? Đảo mắt đã bị đẩy ngã xuống đất, quần áo chật vật vô cùng.
Sở Trạm hiện tại lại càng không thích người của phủ Thừa tướng này, nàng nháy mắt với người vừa đi trả tiền về vẫn luôn đứng cạnh mình.
Ly Ca không nói hai lời đã tiến lên, dù là nha hoàn hay người hầu hắn cũng chẳng có lòng thương hương tiếc ngọc.
Đánh đấm lung tung, chỉ khoản nửa khắc mấy người thị vệ chạy đến tiếm ứng cũng đều bị hắn đánh ngã toàn bộ.
Phùng Doanh Ngọc kinh ngạc một chút, nhưng cũng không giống những thiên kim tiểu thư khác gặp phải loại sự tình này thì hoảng sợ, chỉ là vẫn mím môi nhìn bọn họ, cũng không nói gì.
Ly Ca cũng không phải loại được một tấc lại muốn tiến một thước, xử lí xong đám người liền lui về đứng bên cạnh Sở Trạm.
Tuy còn đứng vững nhưng Phùng Lạc