"Ngươi vì sao lại nằm trên tuyết?" Giọng nói trong trẻo lãnh mạc, mang theo chút ít ôn nhu khác thường, tựa như phát ra từ tiên tử chứ không phải phàm nhân, nhàn nhạt hỏi.
Sở Trạm vẫn như cũ nằm trên tuyết, hướng tầm mắt nhìn về phía trước.
Cũng không phải là nhìn phiến trời xanh thẳm trong vắt, mà là xem cái kia bộ dáng xinh đẹp, thiên hạ mỹ nhân.
Nàng luyến tiếc nháy mắt, tựa hồ là sợ bản thân nháy mắt, mỹ nhân sẽ biến mất không còn thấy nữa, mãi cho đến khi thanh âm vừa ôn nhu, vừa trong trẻo, lại lạnh lùng kia một lần nữa truyền đến bên tai.
"Ta...!Không, không có gì." Vừa nói, Sở Trạm một bên đỏ mặt, vội vàng từ mặt đất đứng lên.
Cũng không biết là do sáng hôm nay nàng chưa có ăn điểm tâm hay là lúc nãy nằm trên tuyết lạnh quá lâu.
Sở Trạm vừa vội vã đứng lên đã lập tức loạng choạng, lảo đảo ngã sang một bên.
Sở Trạm hai mắt nhắm lại, trong lòng âm thầm kêu gào.
Ngã xuống còn chưa biết là có đau hay không, nhưng trước mặt ngoại nhân lại là lần đầu gặp gỡ nàng lại làm ra chuyện xấu hổ như thế.
Thiệt tình là không còn mặt mũi nhìn người khác.
Mặc dù trong lòng dự đoán là sẽ ngã nhàu ra đất, nhưng trên thực tế việc này hoàn toàn không có phát sinh.
Một đôi tay trắng nõn thon dài đưa ra, đúng lúc đón được nàng.
Sở Trạm ngẩng đầu lên vừa lúc thấy được người kia khuôn mặt mỹ lệ, mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn nàng.
Nhất thời, nàng cứ vậy mà nhìn xem ngây dại, một lúc lâu sau thì tự nhiên lẩm bẩm, "Ngươi là tiên tử giáng trần sao?"
Trước lời nói nỉ non của hài tử, Diệp Tư Vũ cảm thấy buồn cười.
Tiếp đó liền thấy đối phương hồng hồng hai má.
Mà sau khi lấy lại được tinh thần, Sở Trạm mới phát hiện ngôn từ của mình thật ngốc, nhất thời quẫn bách đỏ mặt.
Không biết vì cái gì, Diệp Tư Vũ bị ánh mắt sáng ngời cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên của đứa bé kia hấp dẫn.
Sau khi vào cung, đây là lần đầu nàng cảm thấy nụ cười trên mặt mình là chân thật nhất.
Bất giác tâm tình đột nhiên tốt lên, nàng vươn tay véo hai má hài tử kia.
Lại phát hiện nơi bàn tay chạm vào đều lạnh như băng, chợt nhớ tới vừa rồi đứa nhỏ này đã nằm rất lâu trong tuyết.
Sở Trạm tiếp tục đỏ mặt, bởi vì Diệp Tư Vũ rõ ràng là dùng thái độ đối đãi tiểu hài tử mà cố véo hai má nàng.
Tuy trong nội tâm cảm thấy bất mãn, nhưng đồng thời cũng không hiểu vì sao lại có chút vui sướng.
Chính nàng không biết, chút hờn dỗi trẻ còn của bản thân lại làm cho gương mặt xinh xắn béo tròn kia biến thành cái bánh bao nhỏ, càng lộ ra phong thái tuổi nhỏ khả ái.
Sở Trạm đang ảo não, đột nhiên cảm thấy trên người ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn mới chân chính phát hiện nguyên lai là tiểu mỹ nhân đã cởi xuống áo choàng hồ cừu, khoác lên người mình.
Cảm giác ấm áp kia tựa hồ đi thẳng vào trong lòng.
Làm cho người đã lâu rồi chưa cảm nhận được ai quan tâm như Sở Trạm có chút sững sờ tại chỗ,
Một lúc lâu, vẫn là Diệp Tư Vũ đưa tay sờ sờ đầu Sở Trạm, khiến nàng hồi phục lại tinh thần.
Bất quá ngước lên vừa định nói gì đó, lại nhìn thấy quần áo trên người Diệp Tư Vũ, nhịn không được kinh hô ra tiếng: "Ngươi là Hoàng Hậu?! Nhi thần Sở Trạm, tham kiến mẫu hậu.
Mẫu hậu vạn phúc kim an." Nói xong nàng vội vàng quỳ một gối, cúi đầu hành lễ.
Trên mặt Diệp Tư Vũ, trong nháy mắt tựa hồ có chút cứng ngắc.
Bất quá, tốc độ thay đổi rất nhanh cũng không có làm cho Sở Trạm đang quỳ trên đất phát giác cái gì.
Thoáng trầm mặc một giây sau, Diệp Tư Vũ mở miệng nói: "Ngươi là nhị hoàng tử Sở Trạm?"
Sở Trạm cúi đầu không nhìn tới Diệp Tư Vũ, nghe vậy thực công thức hóa đáp: "Hồi mẫu hậu, là Sở Trạm." Diệp Tư Vũ không có kêu nàng đứng lên, nàng cũng liền như vậy quỳ, thân thể cương trực tựa hồ mang theo chút quật cường.
Diệp Tư Vũ không biết vì cái gì trong lòng đột nhiên thở dài, vươn tay ra đem Sở Trạm còn đang quỳ kéo lên: "Tốt lắm, đứng lên đi.
Nói xem ngươi tại sao lại ở nơi này, còn có vừa rồi vì cái gì mà lại nằm trên mặt tuyết?"
Cảm nhận được Diệp Tư Vũ đột nhiên mềm mỏng thái độ, Sở Trạm cũng không khỏi thả lỏng bản thân một chút, chính là trên mặt đỏ ửng, hơn nữa còn ấp úng nói: "Ta...!Ta học xong không muốn trở về, cho nên mới tới đây."
Nghe Sở Trạm nói xong, biết rằng nàng sẽ không trả lời câu thứ hai, Diệp Tư Vũ khẽ cười híp mắt lại hỏi: "Vậy vì sao ngươi lại nằm trên mặt đất? Đêm qua tuyết lớn, hôm nay trên đất thật sự rất lạnh." Vừa nói nàng vừa kéo tay Sở Trạm nắm trong lòng bàn tay, tựa như vì bàn tay nhỏ bé lạnh buốt mà sưởi ấm.
Không biết vì cái gì, có lẽ biết biết rõ nguyên do nhưng lại không muốn nghĩ đến, hốc mắt Sở Trạm bất chợt hồng lên, nước mắt sắp sửa chảy ra, nàng vội vàng quay mặt tránh đi ánh mắt của Diệp Tư Vũ.
Hơn nửa ngày, thanh âm rầu rĩ của nàng mới truyền đến: "Không có gì, ta chính là muốn nằm nhìn trời, nhìn