Bình Tề Vương vốn cùng tiên đế tranh đấu giành thiên hạ, nhờ quân công mà một người khác họ như hắn mới có được Vương vị.
Mặc dù hôm nay đã là anh hùng tuổi xế chiều, nhưng ba nhi tử của hắn đều dung mãnh thiện chiến.
Vĩnh Thành giao chiến, Sở Hoàng, Bình Tề Vương đều tập trung hỏa lực, hai mươi vạn binh giằng co.
Sở quân thủ thành, Bình Tề Vương mang binh công thành.
Trong tình huống hai bên đều ngang nhau về vũ khí hay sức mạnh, hiển nhiên Sở quân chiếm ưu thế hơn.
Thời gian ước chừng cũng gần một tháng,nhờ giẫm lên mấy vạn thi thể mà cuối cùng ba nhi tử của Bình Tề Vương cũng mang được binh leo lên Vĩnh Thành lâu.
Sở quân nhất thời tan tác, rời khỏi Vĩnh Thành, nhưng trong đó vẫn còn hơn mười vạn nhân mã.
Tuy vừa đoạt đượt thành nhưng đối với Bình Tề Vương mà nói, đây vẫn là một mối nguy lớn.
Vào lúc hừng đông, sắc trời lờ mờ giống như toàn bộ mọi thứ đang chìm vào hắc màn đêm vô tận.
Ngoại trừ binh sĩ túc trực ngày đêm trên Vĩnh Thành lâu ra, cũng chỉ có ánh sáng nho nhỏ từ những cây đuốc trên tay binh sĩ tuần tra qua lại ở trên đường.
Từ thời điểm binh mã của Bình Tề Vương vào thành, trong lòng bách tính Vĩnh Thành ai cũng hoảng sợ.
Mọi người đều trốn trong nhà không dám ra ngoài.
Giờ phút này phố lớn ngõ nhỏ như cũ rơi vào bóng tối, ai cũng nghĩ sẽ ngủ sớm không dám đốt đèn.
Bất quá không phải tất cả nhà cửa ở Vĩnh Thành đều đen kịt một mảnh như vậy.
Tỷ như hiện tạivẫn còn một chổđèn đuốc sáng trưng, nơi ở lại của Bình Tề Vương-phủ Thái Thú.
Bình Tề Vương đã ngoài 60, đầu đầy tóc bạc, thật sự đã già, chỉ có đôi mắt kia lại không thuộc về một lão nhân.
Ngược lại sáng tỏ sắc bén như đao kiếm.
Lưng hắn thẳng tắp, hai tay chấp phía sau, ánh mắt sáng quắc thủy chung không rờiđịa độ Sở Quốc trước mắt.
Tam công tử của Bình Tề Vương là một một người tính tình nóng nảy nôn nóng.
Hắn cùng hai vị ca ca đứng trong thư phòng hồi lâu nhưng chẳng thấy phụ thân nói gì, rốt cục nhịn không được mở miệng nói: "Phụ vương, ta thấy tên Hoàng đế kia cũng đã sớm có chuẩn bị.
Chúng ta dẫn binh đến thì đã có nhiều nhân mã chờ như vậy.
Sau này có đánh cũng không dễ dàng a."
Ánh mắt Bình Tề Vương vẫn không dời khỏi địa đồ trên bàn, thế nhưng nhị công tử đứng bên cạnh hắn thấp giọng nói: "Việc này còn chờ ngươi nói?Đáng trách chính là tên Hoàng đế chết tiệt kia mỗi ngày đều cho người điều tra chún ta.
Bằng không, để chúng ta chuẩn bị vài năm, trận này đánh đâu vất vả như vậy.
Chỉ là hiện tại tên đã lên dây, không thể quay đầu, ngoại trừ thắng chúng ta không còn lựa chọn nào khác."
Tam công tử bĩu môi, không nói.
Vừa mới trầm mặc trong chốc lát, đại công tử rốt cục cũng mở miệng: "Phụ vương, ta nghe nói quân bình định của triều đình cũng sắp tới rồi.
Chắc không bao lâu nữa sẽ hội hợp cùng đám Sở quân bỏ chạy kia.
Chúng ta hiện tại khó khăn lắm mới đánh hạ được tòa Vĩnh Thành kiên cố này.
Các tướng sĩ còn mệt mỏi, không bằng trước hết cứ thủ trong thành, càng chiếm vài phần ưu thế."
Bình Tề Vương ngẩng đầu nhìn Thế Tử liếc mắt, lời nhi tử nói cũng giống như suy ghĩ trong lòng hắn.
Lần này khởi binh đều không phải là ý định của hắn, chỉ là Sở Hoàng bức người quá mức.
Quân lương được chuyển tới thua thiệt với những vùng khác đã không phải là chuyện của một hai năm.
Nều như bây giờ còn không khởi binh, qua thêm vài năm chỉ sợ chưa khởi binh đã mất hết.
Tựa như Bình Định Vương cùng An Quảng Vương, ngoại trừ bị người chà đạp còn có thề làm được gì?
Thở dài một tiếng, Bình Tề Vương vừa mới định nói gì, Thái Thú phủ đang yên tĩnh đột nhiên bị một trận tiếng bước chân dồn dập đánh vỡ.
Một tiểu binh mặc khôi giáp chạy thật nhanh tới phía trước cửa thư phòng, ngược lại vẫn không thất lễ trực tiếp xông vào, chỉ đứng phía ngoài cửa lớn tiếng nói: "Vương gia, quân tình khẩn cấp."
Chân mày hoa rầm của Bình Tề Vương nhíu lại, không nói những lời định nói, cao giọng nói: "Tiến vào nói."
Tiểu binh đẩy cửa bước vào, thành thành thật thật quỳ xuống cũng không nói lời vô ích, há miệng liền nói ra tin tức không tốt đối với Bình Tề Vương: "Bẩm vương gia, tin tức vừa mới tới, Phiêu Kỵ tướng quân Quan Định Bắc thống lĩnh quân bình định đã tới Ký Châu, hội quân cùng số Sở quân chạy trốn kia, chậm nhất là sáng sớm mai sẽ đến gần thành."
Bình Tề Vương sắc mặt có chút xấu đi, nhưng lại không có vẻ kinh ngạc là bao.
Ánh mắt đảo qua người ban hi tử, sau đó bắt đầu phân phó an bài quân sĩ thủ thànhđâu vào đấy.
Sau khi tiểu binh truyền lệnh đi rồi, Bình Tề Vương mới nói với ba nhi tử:"Lần này triều đình phái quân tới, tuy rằng là Quan Định Bắc, nhưng ta nghe nói Sở Hoàng cũng phái tới nhi tử duy nhất đã thành niên được quyền tham chính Sở Trạm.
Xem ra là chuẩn bị đi theo Quan Định Bắc để có quân công, sau đó sẽ rút dần quyền hạn của Diệp gia.
Vô luận như thế nào, Sở Trạm chính là một nhân vật quan trọng.
Ngày mai khai chiến, nếu như có cơ hội các ngươi nhất định phải bắt được hắn trở về, nếu không bắt được thì chí ít cũng phải bắn chết."
Ba nhi tử nhìn nhau, lập tức khuôn mặt nghiêm túc gật đầu.
***********************************************
Sáng sớm, vửa nằm xuống nghỉ ngơi Bình Tề Vương chợt nghe được tiếng kèn lệnh, trống trận từ hướng cổng thành.
Không cần nghĩ cũng biết, hôm nay nhất định Quan Định Bắc đã đem đại quân tới gần thành.
Vội vã thu thập một phen liền ra Thái Thú phủ, còn chưa tới cửa lớn đã gặp nhị nhi tử cùng con thứ ba đang vội vã chạy tới.
Vừa mới hỏi liền biết được, đêm qua sau khi nhận được tin nguy cấp từ Sở quân, Thế tử bởi vì lo lắng nên suốt đêmở trên tường