Sáng sớm bắt đầu trận chiến công thành, tới buổi trưa, Vĩnh Thành kiên cố rốt cục dưới cự thạch cùng công kích của binh sĩ bị hạ.
Binh sĩ, một người lại một người trèo lên được tường thành.
Binh sĩ của Bình Tề Vương đã không kịp cắt thang trong lúc chém giết những binh sĩ kia, trên tường thành một mảnh hỗn chiến
Bình Tề Vương đã sớm rời khỏi tường thành, hắn cưỡi tuấn mã màu đen, phía sau là năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ nhất của hắn.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua thành lâu hỗn loạn đã sớm không phân được địch ta, hắn biết cửa thành bị chiếm cũng là chuyện sớm muộn.
Đã như vậy, thay vì chờ địch nhân công phá cổng thành trắng trợn xông vào, còn không bằng hắn lúc này xuất kỳ bất ý* (hành động bất ngờ lúc người khác không phòng bị) dẫn theo những người phía sau giết ra ngoài, có thể còn có một đường sinh cơ* (cơ hội sống).
Liệt mã trần binh* (sắp xếp người ngựa), năm nghìn kỵ binh được huấn luyện kỹ càng, con ngữa dưới chân cũng không đi sai bước nào.
Bình Tề Vương biết muốn đánh bất ngờ cần phải kịp thời đánh ra, nếu không chờ Sở quân chiếm được tườn, lúc đi ra nhất định sẽ bị nhân mã bên ngoài vây quanh, liền trở thành cá nằm trong rọ.
Nhìn thoáng qua thành lâu lần cuối, Bình Tề Vương vẻ mặt nghiêm túc cầm trên tay trường thương đã theo hắn chinh chiến nửa cuộc đời, lúc binh sĩ mở ra cổng thành cũng nặng nề xoay chuyển.
Nương theo cái khua thương cùng một chữ Giết vô cùng có lực, lão tướng một thân áo giáp mang theo bộ hạ trung thành và tận tâm xông ra ngoài.
Thắng tức sống, bại tức tử!
Bên ngoài cổng thành quả nhiên đã có rất nhiều Sở quân đang chờ, bất quá bởi vì chiến sự trên thành vẫn còn giằng co khó phân thắng bại trong một chốc, cho nên không ai ngời tới cửa thành lúc này thế nhưng sẽ mở ra, Trong lúc đại đa số người không kịp phản ứng, Bình Tề Vương đẫn theo đội quân dũng mãnh thiện chiến không ngừng giết chóc sắp xuất hiện.
Máu thịt nhiễm đỏ mặt đất trước cổng thành, chiến đao giơ lên nặng nề hạ xuống, theo đó là âm thanh kêu gào thảm thiết, lại một sinh mệnh biến mất.
Vì bị bất ngờ, hơn nữa chờ ở cổng thành đại bộ phận đều là bộ binh, năm nghìn quân của Bình Tề Vương đồng lạot lao tới, có thể nói đây là tổn thất nghiêm trọng của Sở quân.
Bình định quân nói rằng có hơn hai mươi vạn người, cùng Bình Tề Vương giống nhau, đa số đều là tin tức giả.
Bất quá đây cũng không phải trọng điểm, trọng điềm là trận công thành này, còn chưa chiếm được thành, đại bộ phận binh mã của bình định quân còn chưa được phái tới tiền phương.
Vạn người tụ tập trước cổng thành, không ít người còn đang nỗ lực trèo thang lên thành bị năm nghìn binh mã một đường không loạn xuyên qua, thế nhưng trở nên một mảnh hỗn loạn, mơ hồ giống với ý tứ của Bình Tề Vương khi xung phong liều chết xông ra.
Sở Trạm xa xa nhìn thấy, quyết định mang theo nhân mã vọt qua thật nhanh.
Chiến trường một mãnh hỗn loạn, khó phân địch ta.
Sở Trạm loan bảo kiếm trong tay, không bao lâu liền giết đỏ cả mắt.
Đâu đâu cũng là binh sĩ, đâu đâu cũng là giết chóc, đều là không phỉa ngươi chết thì ta mất mạng, người bên cạnh tùy thời có thể hướng về mình đâm một đao.
Sở Trạm lần đầu tiên trải qua hỗn chiến như vậy, binh sĩ bên người vô luận là địch ta, nàng hầu như không nhận thức được, chỉ có thể dựa vào y phục mà thôi.
Áo màu đỏ là quân ta, áo màu đen là quân địch.
Giết một lúc, chỉ cần khóe mắt thấy màu đen sẽ vô thức vung kiếm chém tới, Sở Trạm nghĩ bản thân đều sắp trở thành dụng cụ giết người sắt bén.
Giết người trên chiến trường cùng giết người ở nơi khác cảm giác là hoàn toàn không giống.
Tại một nơi hỗn loạn, Sở Trạm thầm nghĩ bản thân đã đáp ứng Diệp Tư Vũ phải bình an trở về, cho nên nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Không có dư thừa tâm tư để sợ, không có dư thừa tâm tư để tự hỏi, càng không có thừa tâm tư bi thương.
Trường kiếm trong tay giống như tự có ý thức mà chém xuống, chiêu thức trước nay học được trên chiến trường tựa hồ hoàn toàn không phải nơi để dùng.
Không, không thể nói là tất cả đều vô dụng.
Sở Trạm biết, nàng có thể thuận lợi chém giết một người, hai người, tám người, mười người, thậm chí càng nhiều địch nhân.
Mà bản thân dưới chiến đao của địch nhân tài năng tránh được là hoàn toàn dựa vào bản năng do nhiều năm luyện võ mà thôi.
Máu thịt dần dần đem ngân giáp trên người Sở Trạm nhuộm thành đỏ tươi, trái tim nho nhỏ của nàng nghe xong lời Diệp Tư Vũ, quả nhiên cũng không để bản thân bị thương, trên người máu tất cả đều là của người khác.
Một thân nhiễm máu nóng, dần dần lạnh xuống, dần dần biến thành màu đỏ sậm, mùi máu dày đặc khiến cho ai cũng có cảm giác buồn nôn.
Nhân bên người không ngừng ngã xuống, vô luận là địch nhân hay chiến hữu.
Thế nhưng cuối cùng người ngồi ngay ngắn vững vàng trên lưng ngựa vẫn chính là Sở Trạm nàng.
Thành lâu không biết bị đánh hạ lúc nào, rất nhiều phản quân từ cổng thành chạy ra.
Quan Định Bắc cũng phái đại quân tiến đến, toàn bộ chiến trường tiếp tục loạn thành một đoàn.
Lúc Sở Trạm còn đang cùng quân địch chém giết, Quan Định Bắc rốt cục tìm được Bình Tề Vương xen lẫn trong đám