Ngày ấy, sau khi từ Phượng Nghi cung trở về, Sở Trạm tự nhốt mình ở tẩm cung không muốn gặp bất kỳ ai, nói với bên ngoài rằng bản thân bị bệnh.
Sở Trạm vừa lo vừa sợ, không chú ý đến suy nghĩ của chính mình.
Ly Ca không hiểu gì nên chỉ có thể nghe theo không cho ai bước vào.
Kỳ thực, đêm đó Sở Trạm cũng đã suy nghĩ cẩn thận.
Bất luận đời này nàng có thể khôi phục thân phận được hay không, sợ rằng nàng cũng sẽ không thành thân sinh con.
Nàng đã quen xưng huynh gọi đệ cùng nam nhân, cũng không tưởng đến tình huống bản thân thành thân, hơn nữa nàng chưa từng có tình cảm với bất kỳ nam nhân nào.
Nam nhân chưa có nhưng nữ nhân thì có một em:3
Trong vòng hai ngày cáo bệnh, Sở Trạm đã nghĩ rất nhiều.
Nàng quyết định dù có xảy ra chuyện gì thì sau này bản thân cũng sẽ không thành thân.
Hơn nữa, nàng ra quyết định này rất nhanh chóng lại vô cùng chắc chắn, không một chút nghi ngờ.
Nhưng vấn đề lúc trước khiến lòng nàng lo sợ thì để làm gì?
Sở Trạm cũng không ngốc, nàng rất nhanh đã nghĩ đến mấu chốt của vấn đề, chính là ở Diệp Tư Vũ.
Thật ra Ly Ca cũng biế thân phận thật của nàng, nhưng nếu câu nói kia là do Ly Ca nói thì nàng đại khái sẽ cười trừ.
Nhưng người nói lại biến thành Diệp Tư Vũ, phản ứng của nàng sẽ hoàn toàn không giống, thậm chí có thể vì bốn chữ này của nàng mà rối loạn tâm trí.
Diệp Tư Vũ là ai? Diêp Tư Vũ là nữ nhi của Trấn Quốc công kiêm đại Tướng quân Diệp Thành Cửu, là Hoàng hậu của Sở quốc.
Nhưng hai thân phận này không quan hệ đến nàng, đối với Sở Trạm mà nói, Diệp Tư Vũ cũng chỉ là mẫu hậu của nàng mà thôi.
Nếu như là thân phận mẫu thân, quan tâm đến việc chung thân đại sự của nữ nhi là chuyện bình thường, thế nhưng đối với một Sở Trạm luôn luôn thuận theo mọi yêu cầu của Diệp Tư Vũ mà nói thì lần này lại không chấp nhận được ngược lại giống như chịu đã kích rất lớn là sao?
Vì sao lúc đó nàng lại không phản ứng gì? Sở Trạm suy nghĩ hai ngày cũng vẫn nghĩ không thông vấn đề này.
Suốt hai ngày, Sở Trạm rốt cục loáng thoáng nhận ra chút gì nhưng lại vô thức bắt đầu trốn tránh.
Nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng nàng cũng thật sự ngã bệnh.
Thái y mà Cảnh Thần cung thỉnh đến chính là thái y đặc biệt của Sở Trạm, Vương thái y.
Vào thời điểm này không thể kể đến mẫu phi của Sở Trạm, mặc dù đã qua đời nhưng cũng vì nàng xử lí thỏa đáng tất cả, ngoại trừ để lại bà vú thiếp thân giúp nàng che giấu thân phận, vị thái y này cũng là người của nàng, nếu không thân phận của Sở Trạm đã sớm bị lộ, nàng cũng không cần lo lắng vấn đề được tứ hôn hay thành hôn này nọ.
Vương thái y nói chỉ là trong lòng lo nghĩ quá nhiều cộng thêm trúng phải gió độc, ngoài ra bệnh của Sở Trạm cũng không nghiêm trọng lắm.
Uống xong hai thang thuốc, không tiếp tục nghĩ, hẳn là không đáng ngại nữa.
Ly Ca là một thị vệ thập toàn thập mỹ* (không có khiếm khuyết), hắn cùng cung nữ ở Cảnh Thần cung chiếu cố Sở Trạm rất tốt.
Diệp Tư Vũ quanh năm không rời Phượng Nghi cung cũng đến xem Sở Trạm một chút, nhưng bởi vì trong lòng sợ hãi nên Sở Trạm không biết phải đối diện thế nào vì vậy lấy cớ mình đang ngủ để tránh gặp mặt.
Ngày thứ hai, bởi vì Cảnh Thần cung tuyên thái y nên cả hoàng cung ai cũng biết Sở Trạm bị bệnh.
Sở Hoàng không có lòng đi quan tâm nhi tử nên chỉ cho người mang đến dược liệu quý giá, bản thân thì chưa từng đi nhìn lần nào.
Thế nhưng mấy Hoàng từ, Công chúa khác đều thi nhau chạy đến thăm không ít.
Bộ dáng đều là một bộ huynh đệ thâm tình, chỉ là tâm tư của bọn họ đến cuối cùng là cái dạng gì thì rất khó nói.
Ba vị Công chúa cùng nhau đến đầu tiên, còn mấy vị Hoàng tử khác bởi vì phải đến Thượng Thư phòng nghe giảng nên đến trễ chút, hơn nữa còn chia nhau mà đến.
Trong đó Sở Nhuận đến sớm nhất, biểu hiện cũng rất thờ ơ, chỉ hỏi thăm vài câu sau đó ngồi một chút liền đi.
Đến tối một chút Sở Tuấn mới đến Cảnh Thần cung, hắn vẫn một bộ dáng công tử tuấn tú phong độ, chỉ là khóe miệng kia lộ ra vẻ tươi cười không giống với đi thăm bệnh.
Thật ra Sở Trạm cũng chẳng đế ý mấy, chỉ tùy ý ngồi xuống cho người dâng trà, nói đôi ba câu.
Lúc Sở Tuấn tới thì Sở Trạm đang ở thư phòng đọc sách, khi biết hắn tới thì cho người dẫn đến đại điện.
Cũng không biết mấy hôm nay Sở Trạm vì suy nghĩ quá nhiều mà đổ bệnh hay bởi vì...Dưới ánh đèn, Sở Tuấn thấy sắc mặt nàng thật sự tái nhợt, thần sắc đúng là của người bệnh, nàng có chút gầy đi khiến vóc dáng vốn mỏng manh của nàng càng thêm mỏng manh.
Sở Trạm cũng không để ý ánh mắt quan sát của Sở Tuấn, nàng vẫn giống trước đây cùng một phương thức khi ở chung với hắn.
Quan hệ giữa mấy huynh đệ ở đây kỳ thật đều không thân thiết mấy, những người hôm nay đến đại đa số cũng chỉ vì lễ nghi mà thôi.
Sở Trạm lại chưa từng nghĩ đến việc nhờ vả bất kỳ ai để giành ngôi vị cho nên vẫn lấy lễ đối xử bình đẳng với tất cả mọi người.
Cũng giống những người khác, Sở Tuấn trước hết hỏi thăm bệnh tình của Sở Trạm, sau đó tùy ý cùng nàng hàn huyên một chút chuyện thường ngày.
Mấy ngày nay Sở Trạm đều trải qua như vậy, tuy rằng đã có chút không kiên nhẫn nhưng cuối