Với Diệp Tư Vũ SởTrạm bình thường uy nghiêm trước mặt người khác luôn có thể giở trò vô lại còn tỏ vẻ đáng yêu hết sức tự nhiên.
Còn đối với hài tử mà mình nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, Diệp Tư Vũ cũng khó có thể làm ra quyết định tàn nhẫn.
Cái tát giáo huấn trước đó (chắc là lúc vỗ cái trán của Sở Trạm) cùng mấy câu chất vấn trách cứ đã là giới hạn Diệp Tư Vũ có thể làm, cho nên lúc Sở Trạm bướng bỉnh làm đủ trò giữ lại, nàng nhịn không được đồng ý.
Cho dù Hoàng đế không thèm để ý, cho dù Diệp Tư Vũ trên danh nghĩa là mẫu thân của Sở Trạm, thế nhưng chuyện xuất cung còn ngủ lại Tấn Vương phủ vẫn cần xử lí cẩn thận.
Nội viện Tấn Vương phủ của Sở Trạm cùng Cảnh Thần cung giống nhau, đều là người đáng tin cậy mang từ trong cung đến, hạ nhân vào Vương phủ sau này toàn bộ đều được sắp xếp ở ngoại viện.
Vừa rồi phái thân tín đi Trấn Quốc phủ truyền lời, Diệp Thành Cửu đương nhiên sẽ cho nàng mặt mũi, lão hồ ly kia có khi lại đang vui vẻ không chừng.
Diệp Tư Vũ bên này chỉ cần không ra khỏi phạm vi nội viện đương nhiên sẽ không việc gì.
Cho tới bây giờ Sở Hoàng không chút nào quan tâm đến nhóm nhi tử của mình, tuy nhiên không thể không nói, Tấn Vương phủ này được tu kiến thật sự rất tốt, so với Cảnh Thần cung lúc trước lớn hơn rất nhiều.Chỉ nội viện thôi đã lớn hơn Cảnh Thần cung gấp đôi, đủ để Diệp Tư Vũ cùng Sở Trạm hoạt động một ngày* (chổ này ý là trong vòng 1 ngày tiểu Vũ và tiểu Trạm không cần ra khỏi nội viện vẫn có thể sinh hoạt bình thường không bị tù túng).
Cũng như những năm trước, Sở Trạm cùng Diệp Tư Vũ dùng cơm với nhau.
Sau đó cả hai cũng không có gì phải làm, hai người đơn giản đi dạo trong viện.
Đừng nói là Diệp Tư Vũ, ngay cả chủ nhân của Vương phủ là Sở Trạm cũng là lần đầu tham quan nơi này.
Năm đó, trước khi xuất chinh nàng cũng không có tâm tư đến xem, nên lúc này còn cần người đến dẫn đường.
Đình đài lầu các trong nội viện Vương phủ rất đẹp, tuy rằng không thể so với sự hùng vĩ trong cung nhưng đều tinh xảo.
Có lẽ vì biết Sở Trạm thích mai, trong cung cũng thích ngắm mai nên hai năm này Vương công công giành ra một góc trong hoa viên để trồng hồng mai.
Hôm qua tuyết đầu mùa rơi, khí trời nháy mắt chuyển lạnh.
Diệp Tư Vũ cùng Sở Trạm ra cửa không chỉ mặc áo bông còn phải phủ thêm một tấm áo choàng lông hồ ly ấm áp.
Sau khi tuyết rơi, mặc dù đã có hạ nhân quét tước qua nhưng đường nhỏ hẻo lánh vẫn còn đọng lại một tầng tuyết dày.
Sở Trạm mặc ấm lại mang giày chống thấm nước, tùy ý giẫm lên tuyết trắng, tạo ra âm thanh cót két.
Thích thủ cảm nhận tuyết sụp xuống dưới chân.
Diệp Tư Vũ hiển nhiên cũng cẩn thận giữ ấm, lúc này thấy hành vi trẻ con của Sở Trạm cũng buồn cười.
Theo bước chân nàng tạo trên tuyết thẳng tiến vào sâu bên trong hoa viên hieu quạnh đầu đông.
Tiểu Thành Tử dẫn đường dự định dẫn chủ tử đến xem một chút cảnh trí đẹp, không ngờ hai người cũng không phải chủ tử an phận, không theo hắn thì thôi, hoa viên vào đông chỉ có chút cành khô lá héo thì có gì mà đẹp?
Đương nhiên, những lời này hắn không dám nói ra, cúi đầu mũi nhìn tâm đi theo.
Chủ tử không theo hắn cũng không có gì, chỉ là Vương gia này là lần đầu tiên dạo quanh Vươn phủ, không cẩn hận để lạc, Vương công công sẽ lột da hắn a.
Sở Trạm dường như đặc biệt yêu thích hoa viên vào mùa đông.
Tất nhiên, nàng cũng không đến đâu để nhìn cành khô lá úa.
Nàng chưa từng đến hoa viên nhà nàng, nhưng thật ra là muốn thử thời vận, nhìn nơi này có hay không có hoa mai.
Nếu là có, hai ngày nay tuyết rơi, nói vậy cũng đã nở đi.
Không nói, vận khí của Sở Trạm đúng là rất tốt.
Chưa kể Vương công công dựa theo sở thích của nàng trồng cực phẩm hồng mai trong hoa viên, hai ngày này thật trùng hợp nở khá nhiều.
Mới vào hoa viên không xa, hương hoa mai nhàn nhạt đã truyền đến.Tuy nói ngày tuyết không khí có chút lạnh, khoang mũi cũng bị đông cứng nhưng ngửi thấy hương hoa mai thật đúng là làm cho tinh thần phấn chấn.
Diệp Tư Vũ hiểu rõ, quay đầu lại, quả nhiên thấy được con ngươi đen láy của Sở Trạm sáng ngời, trong đó dường như còn có vài phần vui vẻ.
Suy nghĩ vừa lướt, liền đến được mùa đông năm đó, các nàng gặp gỡ ở mai lâm.
Chỉ là lúc đó Sở Trạm còn là một đứa trẻ không có tâm tình ngắm hoa mai nở rộ, nàng xem chính là tổ chim trống trên cây.
Nghĩ đến buổi đầu gặp gỡ, liền không ngăn được nhớ tới lời nói hùng hồn của hài tử kia—nàng muốn bay khỏi hoàng cung lạnh giá.
Mà hôm nay, nhìn đình đài lầu các, rường cột chạm trổ trong Vương phủ, nàng rốt cuộc hoàn thành nguyện vọng sao?
Hiển nhiên, nhớ tới những lời đó không chỉ có Diệp Tư Vũ.
Từ xa Sở Trạm đã nhìn thấy mảnh mai lâm nở rộ, liền khoát khoát tay để cho Tiểu Thành Tử cùng Xảo Vân đứng lại chờ, còn nàng thì mang Diệp Tư Vũ vào mai lâm.
Xảo Vân nhìn một chút Sở Trạm lại nhìn một chút Diệp Tư Vũ, thấy chủ tử nhà mình gật đầu, lúc này mới đáp ứng chờ ở đó cùng Tiểu Thành Tử, nhìn hai người kia bước chậm về phía rừng mai.
Hoa mai cần hai ngày để nở, trên cành còn rất nhiều nụ hoa nhất thời không thể nở rộ, nhưng những đóa hoa đã nở cũng đẹp cực kỳ.
Hôm qua tuyết vừa rơi, trên cành vẫn còn có tuyết lưu lại.
Một mảnh trắng noãn, một mảnh đỏ rực, phá lệ làm người khác chú ý.
Hai người vào trong mai lân, vừa vặn bên cạnh có một cành mai vươn tới.
Một cành mai kia toàn bộ đã nở hoa, nhiều đóa rất đẹp.
Tuyết rơi trước kia ngưng tụ thành băng, một tầng mỏng manh bao trùm phía trên cánh hoa, phản chiếu giống như một nhánh pha lê mỹ lệ.
Ánh mắt chợt lóe, Sở Trạm đột nhiên vươn ty khỏi áo choàng, tay trái giữ lấy ống tay phải, *răng rắc* một tiếng, bẻ gảy nhánh mai kia.
Diệp Tư Vũ hơi nhíu mày, nhìn Sở Trạm nhẹ nhàng bẻ xuống nhánh mai bị tuyết đọng kia hỏi, "Hoa mai đẹp như vậy, bẻ xuống làm gì?" Ai biết được một giây sau, cành hồng mai xinh đẹp kia thế nhưng xuất hiện trước mặt nàng, theo đó là gương mặt tươi cười của Sở Trạm, "Tặng ngươi."
Nói thật, Diệp Tư Vũ rất thích hoa mai.
Lúc nhìn thấy Tấn Vương phủ mảnh rừng mai được chăm sóc cẩn thận nàng đặc biệt thích, nhưng cành hoa trước mắt này...
*Mai giả