Chẳng biết rượu đưa tới lúc nào, trong tiểu đình của Phượng Nghi cung, Sở Trạm đã uống không ít.
Tựa vào lan can mà nhìn, toàn bộ phong cảnh hoa viên hầu như đều có thể thu vào đáy mắt, Sở Trạm thể nhưng tựa lan can chỉ để nhìn cá chép bơi tới bơi lui bên dưới hồ nước.
Những con cá chép này đã có thói quen được người nuôi dưỡng, bình thường chỉ cần thấy có người xuất hiện bên cạnh hồ liền sẽ tự giác chủ động bơi qua, chờ người cho ăn.
Đương nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ, Sở Trạm mới vừa đến nằm trên lan can, mấy con cá đỏ đỏ vàng vàng đã nhanh vây lại.
Uống không ít rượu, đầu óc Sở Trạm đã có chút say, thuận tay cầm lấy chén rượu đổ xuống, mấy con cá cũng không biết nàng đổ là cái gì, chỉ nghĩ rằng là thức ăn ngon, liền vây quanh tranh nhau.
Nhưng ai biết được rượu vừa vào trong nước đã hòa cùng nước hồ, ngoại trừ chút mùi rượu ra, cũng chẳng có gì.
Đoành đoành hồ nước một mảnh ồn ào.
Sở Trạm đột nhiên nghĩ thú vị, liền cười, Diệp Tư Vũ thấy thế hơi cau mày, đột nhiên không biết nói gì mới tốt.
Hồi lâu, nàng nới nói, "Dường như chúng ta đã gặp qua Phùng tiểu thư kia, lần trước cùng chúng ta tranh thuyền bên Tĩnh Lăng hồ tựa hồ là tiểu thư cùng công tử Phùng gia."
Sở Trạm híp mắt suy nghĩ một hồi, lúc lâu mới dường như nhớ tới tiểu thư Phùng gia mang theo kiêu ngạo, nhìn cũng đều lười nhìn các nàng kia.
Phùng tiểu thư này xác thực lớn lên xinh đẹp, tuy rằng Sở Trạm không ghét tính tình kia của nàng, nhưng cũng không thích chút nào.
Nàng là người kiêu ngạo, giống Thái tử Việt quốc bị bắt làm tù binh, nhưng kiêu ngạo cũng có lý do.
Thái tử Việt quốc kiêu ngạo vì hắn vốn là một người văn võ toàn tài, thế nhưng Phùng tiểu thư ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra nàng cũng không còn gì khác để được nhắc đến.
Tựa vào lan can tiếp tục nhìn cá chép chuẩn bị bơi đi trong hồ, Sở Trạm bĩu môi nói, "Lúc trước nhìn thấy Phùng tiểu thư kia thì nàng cũng đã qua tuổi cập kê rồi, với quyền thế của Phùng gia, đến giờ cũng sẽ không ai không muốn thú đi."
Xuất thân thế gia Diệp Tư Vũ tự nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Sở Trạm, bất quá nét mặt lại là từ chối cho ý kiến.
Ánh mắt nàng phức tạp nhìn một chút Sở Trạm, trong giọng nói cũng là bất đắc dĩ, "Ta xem Phùng tiểu thư kia cũng là một người tâm cao khí ngạo, đến lúc đó ngươi chỉ cần biểu thị xa cách một chút, nàng tự nhiên sẽ không tiếp tục dây dưa." Có chút chuyện không thể nói thẳng, chi bằng nói chuyện thực tế mới tốt.
Sở Trạm cúi đầu không đáp, trong lòng nàng có chút sầu khổ.
Hôm nay nàng đến vốn là mang theo hơn phân nửa tư tâm, từ khi nàng hiểu suy nghĩ của mình, một mặt muốn che giấu suy nghĩ của bản thân không cho Diệp Tư Vũ biết, miễn cho nàng xa lánh, mặt khác nàng lại hy vọng Diệp Tư Vũ đối nàng khác biệt, cho nên không ngừng hấp dẫn.
(Ngôn: Đây là tiền đề cho câu chuyện sợ anh biết lại sợ anh không biết, muốn anh biết lại muốn anh không biết của mấy má:]])
Những ngày này, thời gian Sở Trạm đến Phượng Nghi cung giảm đáng kể, không chỉ vì quy tắc trong cung rất nhiều, mà chính là do mâu thuẫn trong lòng nàng mới là nguyên nhân quan trọng nhất.
Thế nhưng mâu thuẫn hoàn mâu thuẫn, Sở Trạm hôm nay nhận được thánh chỉ nên nhịn không được mới chạy tới Phượng Nghi cung, muốn nhìn xem Diệp Tư Vũ sẽ phản ứng thế nào.
Sở Trạm nhìn thấy phản ứng của Diệp Tư Vũ hôm nay, vừa vui lại vừa buồn.
Lúc mới đầu Diệp Tư Vũ quả thật phản ứng rất lớn, vẻ mặt không thể chấp nhận được, nhưng về sau, nàng không phản ứng như trước, thay vào đó bắt đầu phân tích được mất cho nàng, vì nàng bày mưu tính kế.
Diệp Tư Vũ chăm sóc nàng, không thể nghi ngờ việc này, thế nhưng sự quan tâm của Diệp Tư Vũ là loại quan tâm nào? Là quan tâm hài tử mà mình nuôi lớn hay đã biến thành loại quan tâm của nàng (Sở Trạm) dành cho nàng (Diệp Tư Vũ)? Sở Trạm xưa nay đều tự cho mình thông minh nhưng vẫn chẳng thể nhìn thấu.
Chì là bộ dáng lí trí của nàng, khiến Sở Trạm nhịn không được gai mắt.
Diệp Tư Vũ ở bên cạnh thao thao bất tuyệt căn dặn Sở Trạm hồi lâu, nhìn bộ dáng bình tĩnh lạnh nhạt như cũ của nàng, Sở Trạm cuối cùng nhịn không được hỏi, "Phụ hoàng nói để Lễ bộ chọn ngày lành gần nhất cử hành hôn lễ, có thể Trạm nhi rất nhanh sẽ thành hôn.
Mẫu hậu, người không có gì muón nói với Trạm nhi sao?"
Không nghĩ tới Sở Trạm sẽ đột nhiên xen mồm, hơn nữa lại là vấn đề đột ngột như vậy, Diệp Tư Vũ mới vừa giống như mẫu thân căn dặn đủ điều bị Sở Trạm cắt ngang, lời đến bên miệng cũng không nói ra được.
Về vấn đề Sở Trạm mâu thuẫn, nàng không trả lời nhưng đột nhiên trầm mặc hẳn khiến cho Sở Trạm nhịn không được hy vọng, Diệp Tư Vũ có đúng hay không đã đoán ra tâm tư của nàng rồi?
Đương nhiên, Sở Trạm còn chưa hồ đồ đến nỗi nói chuyện tình ái với Diệp Tư Vũ.
Vô luận Diệp Tư Vũ có thật sự biết hay không, vô luận Diệp Tư Vũ có tình cảm khác với nàng hay không, hiện tại bắt nàng biểu lộ tâm ý của mình cũng chẳng phải là chuyện sáng suốt.
Tuy nàng hy vọng, kết quả cuối cùng cũng là hai người rối rắm mà thôi.
Kích động nói xong, Sở Trạm dường như có chút hối hận, nhưng giờ nói thêm gì cũng là vô ít, bầu không khí thoáng chốc im lặng rất nhiều.
Hồi lâu, Diệp Tư Vũ lần thứ hai mở miệng, "Ngươi xuất chinh hai năm, kỳ thực là một cơ hội tốt cho ngươi.
Ta biết ngươi không có bất kỳ lưu luyến gì với Hoàng cung này, chỉ cần chạy đến chiến trường, ngươi liền có thể tự do cả đời, khôi phục thân phận hoàn toàn không thành vấn đề.
Thế nhưng ngươi không làm như vậy."
Sở Trạm vô thức hé môi, lại cúi đầu nhìn chằm chằm chén rượu trong tay, qua một lúc mới lạnh lùng nói, "Lúc đó chiến sự khẩn cấp, nhi thần thân là chủ soái, tự nhiên không thể lâm trận bỏ chạy.
Trên chiến trường còn có hàng nghìn hàng vạn người nhìn ta nữa."
Diệp Tư Vũ nghe vậy nhưng vẫn *bất vi sở động* (không có động tĩnh), thản nhiên nói, "Chiến sự kéo dài hai năm, ta mặc dù ở tại thâm cung, nhưng không phải hoàn toàn không biết chuyện tiền tuyến.
Chiến sự khẩn cấp quả không sai, thế nhưng tình hình khẩn cấp