Vô luận triều đình sóng ngầm dữ dội thế nào, bề ngoài cũng chẳng bị ảnh hưởng, vẫn như cũ là cảnh tượng thái bình hỷ nhạc.
Ngay cả toàn bộ bách tính Sở kinh cũng không thấy có điểm gì kỳ lạ, tranh quyền đoạt lợi dù sao cũng chỉ có một số ít người thôi.
Đầu tháng năm, Sở Hoàng hơn nửa tháng không thể vào triều vì bệnh cuối cùng cũng có thể thiết triều.
Vốn theo tập tục hằng năm tổ chức tiệc tối nhưng hiện nay Sở Hoàng không đủ tinh lực, lúc lâm triều các đại thần cũng chẳng vì mấy chuyện không khẩn cấp mà phiền hắn, cho nên một ngày này Sở Hoàng cũng chỉ thoáng lộ diện, sau khi qua loa kết thúc buổi triều các đại thần liền tự giác hồi phủ.
Tuy rằng *Tết Đoan Ngọ* (mùng 5 tháng 5 Âm lịch được tổ chức một số nước Đông Á, đặc biệt là Việt Nam, Hàn Quốc, và Trung Quốc) đều không thể sánh được với Trung Thu, nhưng sum họp cùng thân nhân cũng là chuyện tốt, cho nên hiếm khi mấy vị Hoàng tử vừa hạ triều liền đi hậu cung thỉnh an phụ hoàng mẫu phi.
Mấy năm trước, ngoại trừ xuất chinh bên ngoài, Sở Trạm đều ở cùng Diệp Tư Vũ vào những ngày lễ.
Hai năm trước Sở Trạm không có cơ hội, năm nay nàng tự nhiên sẽ không nghĩ bỏ lỡ, chuyện duy nhất khiến nàng có chút bất mãn chính là Sở Tuấn, Sở Nhuận đều mang theo Vương phi của bọn họ, làm cho nàng không thể để Phùng Doanh Ngọc một mình trong Tấn Vương phủ.
Ngày thứ hai sau khi thành thân Sở Trạm mang theo Phùng Doanh Ngọc thỉnh an Sở Hoàng cùng Diệp Tư Vũ thì sau đó Phùng Doanh Ngọc cùng Diệp Tư Vũ cũng chưa từng gặp lại.
Bản thân Phùng Doanh Ngọc không có ý nịnh nọt Hoàng hậu là một nguyên nhân trong đó, nhưng càng nhiều hơn chính là Sở Trạm không muốn để hai người gặp lại, bởi vì đa phần thời gian, nàng luôn cảm thấy bối rối không thể nói thành lời.
Mặc dù nàng cùng Phùng Doanh Ngọc ngoại trừ là quan hệ phu thê trên danh nghĩa ra, kỳ thực trong phủ hai người hiếm khi chạm mặt nhau để nói vài lời.
Thái độ của Sở Trạm đối với Phùng Doanh Ngọc vẫn là thờ ơ, không để nàng thiệt thòi, nhưng tuyệt nhiên không có cảm tình, bọn hạ nhân trong phủ đều nhìn thấy rõ ràng.
Nếu như Phùng Lạc không lôi bản án tám năm trước có dính dáng lớn tới Phùng gia ra, phỏng chừng Phùng Cảnh chưa tự mình ra trận, Phùng Khiêm, Phùng Nghiệp hai vị anh vợ đã chạy đến cửa rồi.
Chỉ là đương sự vẫn thủy chung một bộ dáng bình tĩnh, giống như hoàn toàn không để những chuyện này trong lòng.
Lúc phái người đi Vương phủ đón Phùng Doanh Ngọc, Sở Trạm nảy ra một ý niệm trong đầu, dặn hạ nhân mang thêm vài thứ tiến cung, nàng cũng không có tâm tình chờ người, hạ triều liền chạy đi Phượng Nghi cung.
Ngoài dự kiến chính là Phượng Nghi cung hôm nay tựa hồ náo nhiệt hơn hẳn.
Đây là lần đầu tiên Sở Trạm đến đại môn Phượng Nghi cung đã nghe thấy âm thanh phát ra từ bên trong, mặc dù không thấy gì khác thường, nhưng cung nhân qua lại cũng bận rộn hơn ngày thường, bởi vậy đủ thấy, hôm nay Phượng Nghi cung sợ rằng có khách.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ được hôm nay ai đến thăm Phượng Nghi cung.
Từ trước đến nay Phượng Nghi cung vắng vẻ hầu như không có khách, gần đây mặc dù có một ít Hoàng phi Hoàng tử trong cung lui tới nhưng dù sao hôm nay là ngày khá đặc biệt, lại chẳng có yến hội này nọ, những người đó hẳn là đang ở trong cung của mình mới đúng.
Một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu, Sở Trạm đi nhanh vào nơi hôm nay phát ra âm thanh náo nhiệt-hậu hoa viên Phượng Nghi cung.
Chỉ là nghĩ hôm nay nhất định có ngoại nhân ở đây, Sở Trạm tậht ra không vung lên chiêu bài tươi cười khi trước mặt Diệp Tư Vũ, miễn cho người khác thấy bộ dáng ngốc nghếch sẽ tổn hại uy nghiêm của nàng.
Dù sao Phượng Nghi cung cũng là tẩm cung của Hoàng hậu, hậu hoa viên ở đây tuy không thể sánh bằng Ngự Hoa viên, nhưng hoa viên ở đây cũng không nhỏ.
Từ xa Sở Trạm đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả, khác nhau một trời một vực với sự vắng vẻ của quá khứ, mà kỳ quái nhất chính là trong tiếng cười nói cư nhiên có cả tiếng của trẻ con.
Thất Hoàng tử là hài tử nhỏ nhất trong cung, năm nay vừa qua mười tuổi, nhưng hài tử này cũng không có khả năng xuất hiện ở đây.
Mà tiểu thái giám hay tiểu cung nữ khác càng tuyệt đối không có lá gan ồn ào ở Phượng Nghi cung.
Như vậy đến tột cùng là ai đây? Sở Trạm không khỏi hiếu kỳ hơn vài phần.
Vào đầu mùa hè, khóm hoa bụi cỏ đều rất tươi tốt, Sở Trạm đi dọc theo đường mòn của hậu hoa viên, lướt qua tầng tầng lớp lớp hoa cỏ cuối cùng thấy được nơi bắt nguồn của sự náo nhiệt-ba phụ nhân và hai đứa trẻ.
Đương nhiên, làm chủ nhân của Phượng Nghi cung, Diệp Tư Vũ không có khả năng vắng mặt.
Sở Trạm đứng ở xa nhìn một chút, phát hiện phụ nhân lớn tuổi nhất cư nhiên là mẫu thân của Diệp Tư Vũ.
Còn thân phận của hai phụ nhân đi cùng Diệp phu nhân, đang cố lấy lòng Diệp Tư Vũ tự nhiên càng rõ ràng, mà hai đứa nhỏ chỉ sợ chính là tôn nhi của Diệp phu nhân, chất nhi của Diệp Tư Vũ đi.
Nhìn một màn vui vẻ hòa thuận bên kia, Sở Trạm âm thầm bĩu môi, biết rằng hôm nay tám phần mười cũng không thể cùng Diệp Tư Vũ ăn Tết.
Trong lòng không khỏi oán giận đôi chút, Diệp phu nhân này ngày nào tiến cung cũng được, thế nào lại chọn hôm nay đây? Còn mang theo dẫn theo đứa nhỏ đến, không cần trở về cùng người nhà ăn Tết sao?
[Ngôn: Tiểu Trạm tử, không phải Tư Vũ là người nhà của Diệp phu nhân sao? So với ngươi càng gần hơn nha:)))) ]
Trước khi Sở Trạm mang suy nghĩ thối lui của mình thực hiện, Diệp Tư Vũ cách rất xa thế nhưng đã phát hiện Sở Trạm, ngay lúc nàng chuẩn bị xoay người thì gọi nàng lại.
Sở Trạm vừa đến, ngoại trừ Diệp Tư Vũ ra những người còn lại liền lập tức trở nên thận trọng.
Bao gồm Diệp phu nhân, hành lễ vấn an theo quy tắc, làm Sở Trạm cực kỳ xấu hổ, ngoại trừ để Diệp phu nhân đứng dậy ra, cũng không biểu hiện thái quá dưới tình huống này.
Bằng không nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, vô luận là đối Sở Trạm hay Diệp gia, đều không phải chuyện tốt.
Vừa rồi người còn cười nói liên tục, bởi vì Sở Trạm đột nhiên đến nên nhất thời ràng buộc, đừng nói là cười thành tiếng, hai đứa trẻ cũng không dám thì thầm.
Sở Trạm xấu hổ ở không được mà đi cũng không xong, cũng chẳng hiểu Diệp Tư Vũ gọi nàng đến rốt cuộc là vì cái gì.
Thân là người có thân phận cao nhất ở đây, đồng thời là chủ nhân của nơi này, Diệp Tư Vũ vẫn là bộ dáng bình tĩnh.
Sở Trạm cố tình để ý một chút, người ngày ngược lại không tùy tiện như khi Diệp phu nhân tới lần trước, ngược lại dường như tư thái rất ngay ngắn, lại rất từ ái đối với hai đứa trẻ, rõ ràng thái độ này chính là đối với hai vị tẩu tử kia.
Hai phụ nhân là đại tẩu nhị tẩu của Diệp Tư Vũ, hai đứa nhỏ là ái tử bảy tuổi của đại ca Diệp Tư Vũ cùng ấu nữ năm tuổi của nhị ca nàng.
Diệp Tư Vũ hờ hững với hai vị tẩu tử, nhưng thật ra thích đưa chút điểm tâm cho hai đứa nhỏ ăn.
Tiểu nam hài rõ ràng tuổi còn nhỏ, nhưng một bộ dáng giả làm người lớn ngược lại cũng có chút khả ai.
Tiểu cô nương thì nhu thuận đáng yêu lại ngọt ngào, dỗ dành Diệp Tư Vũ luôn luôn bình tĩnh cử chỉ cao quý nhịn không được liên tiếp cười rộ.
Âm thầm quan sát thần sắc tất cả mọi người.
Sở Trạm là người bao che khuyết điểm, hơn nữa cực kỳ bao che khuyết điểm.
Nàng thích