Chờ đợi là chuyện làm người ta lo lắng, đặc biệt là đối với việc mà họ hy vọng nhất, nhưng có rất nhiều chuyện xấu đều dựa vào chờ đợi.
Tỷ như Nhạc Vương hiện tại, hắn đứng ở Tuyên Chính điện đã có hơn nửa canh giờ, biểu hiện tuy rằng vẫn như không có gì xảy ra, nhưng đáy lòng lại gấp rút muốn biết tình hình ở Long Đằng điện.
Thế nhưng tại sao lại không tự mình đến Long Đằng điện? Nhạc Vương không ngốc, nơi đó hiện tại tuyệt đối là nơi không thể đến, hắn tuy rằng xem trong quyền vị nhưng cũng là một người tham sống, Tuyên Chính điện có thể nói là nơi gần cửa cung nhất hoàng cung.
Hiện tại vô luận là Tuyên Chính điện hay cửa cung đều nằm trong tay hắn, nếu như thuận lợi thì rất nhanh sẽ khống chế được triều thần, mà một khi có biến, hắn vẫn còn có một đường lui.
Đương nhiên, tất cả mọi người ở đây, không chỉ có Nhạc Vương lo lắng trong lòng.
Bao gồm cả Ngô Vương, đại đa số người ở đại điện, trong lúc sinh mệnh bị uy hiếp, không có ai là xem thường sinh tử.
Lại qua thêm nửa canh giờ, Nhạc Vương rốt cục nhịn không được lo lắng trong lòng, bắt đầu đi qua đi lại trong đại điện.
Mà dưới hành động của hắn, thần kinh những người khác dường như cũng kéo căng.
Có người vội vã từ ngoài điện chạy vào, ánh mắt mọi người trong điện toàn bộ đều đặt trên người hắn.
Người đến không mặc khôi giáp của Vũ Lâm vệ, cũng không có gì để xác minh thân phận thật sự, thậm chí tướng mạo cũng cực kỳ tầm thường, trong đại điện ngoại trừ Nhạc Vương cũng không ai nhận biết hắn.
Bất quá hắn có thể mang đến cái gì, tất cả đều biết rõ.
Người nọ tựa hồ giống với Nhạc Vương, đều là gương mặt lạnh lùng không thể nhìn ra tâm tình, một đám lão lồ ly trong đại điều đều chỉ có thể thất vọng thu hồi ánh mắt.
Truyện Light Novel
Hắn vội vả đến bên cạnh Nhạc Vương, sau đó thì thầm vài câu.
Ánh mắt Nhạc Vương loé sáng, chưa nói hai lời liền đi theo người nọ.
Đương nhiên, hắn đi, nhưng Vũ Lâm vệ đang vây lấy nhóm đại thần và Tuyên Chính điện cũng không đi.
Vì vậy tiếp tục chờ đợi không có mục đích, chỉ là lần này càng có nhiều đại thần bị sợ hãi vây quanh.
Chém giết hai năm trên chiến trướng, có tình huống nào Sở Trạm chưa từng gặp qua? Huống chi hôm nay xuất hiện cục diện này, kỳ thực cũng không ngoài dự liệu của Sở Trạm.
Nhạc Vương suy cho cùng cũng còn trẻ tuổi, không thể chống lại sự khiêu khích không chút kiêng nể của Ngô Vương, chỉ là tình huống trước mắt lại nằm trong dự liệu của Sở Trạm.
Đại thần đứng khắp nơi trong đại điện một ngày, Nhạc Vương vừa đi chưa lâu nàng đột nhiên tiến về phía trước một chút.
Động tác này vốn không mờ ám, thế nhưng dưới tình huống khẩn trương như hiện tại, động tác nho nhỏ của Sở Trạm lại khiến cho Vũ Lâm vệ trong đại điện cảnh giác.
Đao kiếm ra khỏi vỏ, bầu không khí căng thẳng.
Sở Trạm chẳng hề nhíu mày, âm thanh phát ra vậy mà lại không phải nàng.
Diệp Thành Cửu vẫn một bộ dáng phục tùng, im lặng đứng một bên cũng đã đợi được một tín hiệu, trong lúc ánh mắt mọi người đều bị Sở Trạm hấp dẫn, đại tướng quân từ đầu đến cuối không có biểu hiện gì đột nhiên quát một tiếng, "Động thủ!"
Trong nháy mắt, vô luận là đại thần hay Vũ Lâm vệ cũng không phản ứng kịp.
Thế nhưng rất nhanh, trong đại điện bắt đầu hỗn chiến, đều không phải như dự đoán lúc đầu Vũ Lâm vệ cầm trong tay đao gươm sắc bén chém giết văn võ bá quan tay không tấc sắc, mà là không biết từ nơi nào trong đại điện đột nhiên xuất hiện Ngự Lâm quân chống lại Vũ Lâm vệ.
Sắc mặt các đại thần thay đổi, Ngô Vương vẫn cố tỏ ra mạnh mẻ trong một khắc này thậm chí có cảm giác trống rỗng.
Từ khi Nhạc Vương bắt đầu trận đoạt cung lần này thì hắn chỉ biết nếu như vị đệ đệ này thượng vị, như vậy ngoại trừ chết ra hắn không còn con đường thứ hai.
Trước kia đột ngột chống đối bất quá cũng là hắn tự cho mình thêm can đảm, nhắc nhở mình vị trí mà bản thân mong muốn thôi.
Định Vương lặng lẽ nắm lấy đai lưng của Ngô Vương kéo lại, đứng phía sau hắn để hắn tạm dựa vào, không đến nổi chân mềm nhũn đứng không vững mất mặt trước nhiều người.
Nét mặt vẫn là một bộ dáng nghiêm nghị thâm trầm như cũ, trong lòng lại có chút không ưa đứa cháu trai lớn từng tuổi này lại yếu ớt như vậy.
Ánh mắt hơi chuyển, Tấn Vương đứng không xa phía trước, thẳng lưng nhìn trận hỗn chiến.
Từ bên cạnh có thể thấy môi nàng nâng lênh, khoé miệng lúc trước hơi cong lên hiện tại thẳng tắp, toàn thân phát ra khí thế khác với thường ngày.
Định Vương híp mắt, trong ánh mắt có một tia tán thưởng.
So với Ngô Vương, đứa cháu trai chỉ lớn hơn một tuổi kia hiển nhiên càng có khí thế của người bề trên.
Khí thế sắc bén được tôi luyện từ sa trường chém giết không ngừng khiến người ta chỉ nhìn thôi đã cảm thấy sợ hãi, lại có thể mang đến một cảm giác an tâm.
Có Ngự Lâm quân đột nhiên cường thế xông vào, Vũ Lâm vệ bất ngờ không kịp đề phòng tổn thất nặng nề.
Từ khi biến cố bắt đầu trong đại điền, Vũ Lâm vệ bên ngoài đồng thời cũng bị Ngự Lâm quân công kích.
Hầu như tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng, Ngự Lâm quân từ trên trời rơi xuống rốt cuộc đến từ đâu, bất quá nhìn biểu hiện kỳ lạ của hai người vừa rồi, trong lòng mọi người cũng đều tự có suy đoán.
Ngoài Ngự Lâm quân cùng Vũ Lâm vệ đang chém giết nhau ra, có không ít Ngự Lâm quân nhảy vào đại điện che chở đủ loại quan viên trong điện trốn thoát.
Trải qua một buổi sáng chờ đợi trong lo lắng, sau đó cũng không có khả năng xuất cung hồi phủ, nhưng quả thực không ai nguyện ý tiếp tục chờ ở chổ này.
Nhóm quan văn dưới sự bảo vệ của Ngự Lâm quân trốn thoát đầu tiên đến nơi an toàn, đại bộ phận quan võ cũng đi theo, nhưng có một số võ tướng chinh chiến trên sa trường lại không chịu rời đi như thế.
Một nhóm võ tướng một thân uy nghi trừng mắt, đoạt lấy đao kiếm trường thương trên tay Ngự Lâm quân bên cạnh, sau đó không nói hai lời thì nhìn chằm chằm vào Sở Trạm và Diệp Thành Cửu, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Sở Trạm cũng không có biểu thị gì, người của Ngự Lâm quân nàng có thể điều động hơn phân nửa đều ở đây.
Nửa còn lại đang canh giữ ở Long Đằng điện, những nơi khác vốn do Ngự Lâm quân tuần tra, hôm nay đều không màng đến.
Không cần tự mình đi nhìn Sở Trạm cũng biết thế cục hiện