Lúc Sở Trạm bước vào phòng nhỏ bên trong U Ảnh các, chợt có ảo giác giống như nàng và Diệp Tư Vũ gặp lại ở Phượng Nghi cung.
Đương nhiên, không thể nói rằng Lý Bảo Khánh đã hoàn toàn biến U Ảnh các tồi tàn thành Phượng Nghi cung thứ hai.
Mặc dù mấy ngày nay Sở Trạm sai người mang đến đủ thứ vật dụng, nhưng những vật đó cũng không thể đạt tiêu chuẩn dành cho Hoàng hậu.
U Ảnh các vẫn là U Ảnh các, bên ngoài đổ nát, bên trong kỳ thực cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Chỉ là qua một tháng sửa sang cùng ở lại, sự thật chứng minh Lý Bảo Khánh quả nhiên có tài, không phải vì hắn từng làm tổng quản thì không biết làm những việc dọn dẹp này.
Tuy rằng U Ảnh các nho nhỏ tồi tàn, thế nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, làm cho người ta có cảm giác kỳ thực cũng không thê thảm như trong tưởng tượng.
Trước khi vào cửa Sở Trạm đã len lén quét mắt nhìn cả phòng, sau đó nàng cẩn thận thăm dò bên trong.
Không rộng lớn như Phượng Nghi cung, ở đây nhỏ đến độ vừa nhìn đã xem hết toàn bộ, cho nên chỉ cần đứng ở cửa thôi Sở Trạm dường như có thể thấy được người nàng muốn gặp.
Diệp Tư Vũ thích màu trắng, Sở Trạm cũng thích nhìn nàng một thân bạch y phấp phới như tiên tử, cho nên ngày thứ hai đã cho người mang vài bộ bạch y đến.
Hơn nữa bản thân Diệp Tư Vũ cũng không thích chưng diện, từ trước đến nay rất ít khi mang trang sức, Sở Trạm vừa liếc mắt, đã phát hiện Diệp Tư Vũ hôm nay quả thực không mấy khác so với trước đây.
Sở Trạm trốn ở cửa len lén nhìn Diệp Tư Vũ, phát hiện nàng đang ngồi ngay ngắn bên án thư viết gì đó.
Thường ngày Diệp Tư Vũ thích đọc sách, viết chữ, đánh đàn vân vân để giết thời gian, mỗi khi làm việc gì nàng luôn luôn tập trung, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Có thể nói, hôm nay Diệp Tư Vũ đặc biệt tập trung, tập trung đến độ Sở Trạm nhìn lén cũng nhìn đến mất hồn.
Sở Trạm nhìn Diệp Tư Vũ từ trên xuống dưới, thậm chí ánh mắt kia còn mang theo chút tham lam, nhưng càng nhìn thì lại càng yêu thương.
Nàng không biết khi nào Diệp Tư Vũ sẽ tha thứ cho mình, có lẽ vĩnh viễn cũng không tha thứ, càng không biết sau này còn bao nhiêu cơ hội để nàng không kiêng nể gì nhìn Diệp Tư Vũ như lúc này, cho nên không nở nhìn đi nơi khác.
Nhìn gương mặt gầy gò của Diệp Tư Vũ, Sở Trạm cũng đoán được một tháng này nàng sống không tốt, có thể không phải vì vật chất bên ngoài, mà là rối rắm trong lòng dày vò nàng thành như vậy.
Đau khổ, rất đau khổ.
Bất lực, rất bất lực.
Hối hận, lại chẳng thể hối hận.
Sở Trạm yên lặng đứng ở cửa nhìn Diệp Tư Vũ đang cúi đầu viết chữ bên trong, hoặc cũng có thể nói là đang chép sách.
Lúc này sắc trời đã tối, bên trong còn chưa thấp đèn, có thể thấy Diệp Tư Vũ sao chép khá khó khăn, bất quá nàng cũng không có ý định dừng lại.
Thiếu sáng còn chép sách, như vậy sẽ hại mắt.
Sở Trạm nhíu mày, vẻ mặt lo lắng, lại không dám đi qua ngăn cản.
Trong lòng không khỏi thầm mắng Lý Bảo Khánh chẳng làm tròn trách nhiệm, nàng quên cho người mang thêm nến đến đã không nói, đến giờ này rồi hắn chẳng lẽ còn chưa đến khuyên Diệp Tư Vũ nghỉ ngơi sao?
Sở Trạm còn đang nhíu mày oán thầm, đột nhiên có người nhẹ nhàng vỗ vai nàng.
Có lẽ vì vừa rồi đặt toàn bộ lực chú ý vào Diệp Vũ nên chẳng chú ý tình hình xung quanh mình, Sở Trạm bị một cái vỗ này doạ đến run cả người.
Dù kinh ngạc nhưng không xoay người ra tay ngay lập tức, không chỉ vì Diệp Tư Vũ khiến nàng thả lỏng cảnh giác, càng bởi vì nàng biết ở đây ngoại trừ Diệp Tư Vũ ra, còn có một người khác là Lý Bảo Khánh.
Lý Bảo Khánh đại khái cũng không nghĩ tới Sở Trạm sẽ có phản ứng như vậy.
Có thể nói hắn nhìn tiểu Vương gia lớn lên, nàng lợi hại bao nhiêu trong lòng hắn biết rõ, thật tình không nghĩ vỗ nhẹ như vậy lại có thể doạ nàng sợ.
Bất quá hắn ngay lập tức nhịn không được nở nụ cười, nhẹ giọng nói, "Điện hạ đến thăm mẫu hậu sao?"
Nghe thấy giọng của Lý Bảo Khánh, Sở Trạm đã hoàn toàn thả lỏng.
Nàng len lén nhìn Diệp Tư Vũ, thấy nàng tựa hồ không phát hiện mình đến, liền lui lại vài bước, đồng thời lôi kéo Lý Bảo Khánh cách xa một chút.
Lại nhìn thoáng quá Diệp Tư Vũ, Sở Trạm lo lắng hỏi, "Lý công công, mẫu hậu...các người mấy ngày này sống có tốt không?"
Lý Bảo Khánh cười, nhưng Sở Trạm nhìn không hiểu vì sao hắn cười.
Đường đường là một tổng quản của Phượng Nghi cung lại thành một lão thái giám ở lãnh cung, đây là do chính Lý Bảo Khánh lựa chọn, cũng không thấy hắn bất mãn chút nào.
Hắn nhìn Sở Trạm cười đầy thâm ý, "Điện hạ muốn hỏi việc gì?"
Sở Trạm vô thức nhíu mày, "Tất cả."
Lý Bảo Khánh hiểu rõ gật đầu, ngược lại không có gì giấu diếm, rất trung thực nói, "Nhờ điện hạ cho người mang đồ đến, U Ảnh các tuy rằng chẳng bì được với Phượng Nghi cung, nhưng Hoàng hậu nương nương sống cũng không tệ.
Bọn thị vệ ngoài cửa cũng biết chuyện này, nên không có ai đến bắt nạt, ngoại trừ không thể ra ngoài, kỳ thực ở lãnh cung cũng không có gì.
Bất quá..."
Khi nghe Lý Bảo Khánh theo thói quen trước đây gọi Diệp Tư Vũ là Hoàng hậu nương nương thì Sở Trạm cảm thấy nhẹ nhỏm, chí ít tạm thời Lý Bảo Khánh có vẻ là thật tình.
Lại nghe Lý Bảo Khánh nói tiếp, nàng càng yên tâm hơn, nhưng sau khi Lý Bảo Khánh thay đổi ngữ khí rồi không nói thêm gì khiến Sở Trạm nhịn không được truy vấn, "Bất quá thế nào?"
Lý Bảo Khánh thở dài, thoáng nhìn gian nhà bên kia, sau đó nói, "Nghe nói toàn bộ Diệp gia đều bị xử quyết, mấy ngày nay tâm trạng của Hoàng hậu nương nương cực kỳ kém.
Tuy người chưa từng nói gì, nhưng lão nô xem thì thấy buổi sáng thức dậy hai mắt đều sưng đỏ, mấy ngày liên tục đều sao chép kinh Phật."
Không cần Lý Bảo Khánh nói, Sở Trạm đã hoàn toàn hiểu.
Từ lúc giết Diệp Thành Cửu, nàng liền bị Diệp Tư Vũ và triều chính lấy đi toàn bộ tinh lực, nàng cũng đã từng tìm cách cứu Diệp phu nhân, nhưng có Sở Hoàng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình, chung quy rất khó hành sự.
Không bao lâu sau cả nhà Diệp gia liền bị chém, bao gồm Diệp phu nhân luôn yêu thương Diệp Tư Vũ và hai tiểu hài tử nàng chính tay cứu khỏi hồ nước.
Cả nhà họ Diệp một trăm hai mươi bảy người, ngoại trừ Diệp Tư Vũ ra, toàn bộ đều bị giết, thậm chí những người đang lãnh binh bên ngoài cũng không thoát được.
Chợt mất đi toàn