Thời điểm bước vào U Ảnh các, Sở Trạm tự giác thay đổi biểu cảm trên mặt trở thành bộ dáng rạng rỡ như ánh mặt trời khi trước mặt Diệp Tư Vũ.
Kỳ thực điều này cũng không khó, chỉ cần nghĩ đến có thể gặp nàng ngay lập tức, Sở Trạm liền nhịn không được nở nụ cười, nàng chẳng qua chỉ làm nụ cười xán lạn kia càng hiện rõ mà thôi.
Tay trái ôm chậu hoa, tay phải đẩy ra đại môn của U Ảnh các, lúc Sở Trạm đi vào liền theo bản năng nhìn về phía mấy gian phòng ở.
Dựa theo thường ngày, mẫu hậu đại nhân nhà nàng hẳn là vẫn đang chép kinh, cho dù hôm nay nàng đến muộn, người kia đại khái cũng không chú ý.
Bất quá tình huống hôm này ngoài dự liệu của Sở Trạm, toàn bộ U Ảnh các lúc này rơi vào bóng tối, không chỉ không thấy ánh sáng phát ra từ trong phòng, ngay cả đèn lồng trong viện cũng không được thắp lên, hoàn toàn đen kịt.
Trước đây Lý Bảo Khánh nhất định sẽ thắp sáng tất cả đèn trong viện và trong trong phòng, đây là lần đâu tiên Sở Trạm nhìn thấy một U Ảnh các tối đen như mực.
Cho dù là lần đầu tiên theo Diệp Tư Vũ đến cũng chưa từng thấy qua vì Lý Bảo Khánh đã nhanh chân đến trước một bước, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn đèn lồng, cho nên Sở Trạm không kịp thích ứng tình hình hiện tại.
Cảm thấy U Ảnh các cực kỳ khác lạ khiến Sở Trạm nhíu nhíu mày, ngay lập tức quay đầu hỏi mượn đèn lồng từ thị vệ bên cạnh, sau đó liền nhanh chân vào U Ảnh các.
Một tay ôm chậu hoa, một tay cầm đèn lồng đi thẳng vào phòng ở trong U Ảnh các, nhưng lại không nhìn thấy ai, lúc này Sở Trạm mới có chút luống cuống.
Nàng vội vội vàng vàng chạy ra, không chút suy nghĩ liền chạy về phía phòng ngủ của Lý Bảo Khánh, muốn đi tìm Lý Bảo Khánh hỏi một chút, ai ngờ mới vừa bước ra lại đột nhiên nghe được chút động tĩnh nhỏ phát ra từ tiểu viện bên cạnh.
Bước chân vội vã chợt dừng, Sở Trạm lập tức xoay người nhìn về phía nơi vừa phát ra âm thanh.
Bên kia tiểu viện đúng là nơi đặt bàn đá, tương đối gần bờ tường, đèn đuốc trong U Ảnh các không được thắp lên, ánh trăng thì mờ ảo, Sở Trạm híp mắt cũng không thấy rõ bên kia rốt cuộc là tình huống gì.
Đương nhiên, Sở Trạm cũng không nghĩ nhiều, nàng cầm đèn lồng vội vàng chạy qua đó, lúc này mới phát hiện nguyên lai Diệp Tư Vũ và Lý Bảo Khánh thế nhưng đều ở nơi đó.
Vừa rồi vào phòng không nhìn thấy ai, trong lòng Sở Trạm vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt.
Mấy ngày nay, Diệp Tư Vũ mỗi ngày đều sẽ ở trong phòng chép kinh, ngay cả đại môn của U Ảnh các cũng chưa ra một lần, điều này khiến cho Sở Trạm nghĩ rằng Diệp Tư Vũ sẽ không rời khỏi căn phòng kia, nàng sẽ vẫn luôn chờ ở đó, bất luận nàng đến lúc nào, người kia sẽ vẫn ở đấy.
Hôm nay nàng đến muộn, lại đột nhiên phát hiện nguyên bản U Ảnh các vốn đã quen thuộc lại trở nên vô cùng xa lạ, ngay cả cái người nàng quen thuộc nhất cũng không nhìn thấy.
Trong nháy mắt tìm không thấy Diệp Tư Vũ, trong lòng Sở Trạm hoảng loạn vô cùng, nàng không nghĩ đến người kia lại lẳng lặng ngồi trên ghế đá trong viện nhìn nàng tiến vào, nhìn nàng kinh hoảng thất thố khi không thấy người đâu.
Vì thế lúc phát hiện Diệp Tư Vũ, Sở Trạm không chút suy nghĩ liền chạy qua, cũng không màng hai tay đều đang cầm này nọ liền vội vàng ôm người kia vào lòng.
Lý Bảo Khánh đứng bên cạnh chớp chớp mắt, muốn tiến lên cầm giúp đèn lồng cùng chậu hoa trong tay Sở Trạm, nhưng hình như hiện tại không đúng lúc cho lắm.
Hắn cũng không phải kẻ không có mắt, nghĩ nghĩ vẫn đi lên nhận lấy chậu hoa và đèn lồng, đặt lên bàn đá rồi nhanh chân rời đi.
Chờ cho Lý Bảo Khánh đi khuất, Sở Trạm vùi đầu vào cổ Diệp Tư Vũ, lúc này mới nói, "Sao hôm nay ngươi lại đi ra ngoài? Vừa rồi không nhìn thấy ngươi, ta rất lo lắng." Thanh âm vừa uỷ khuất vùa oán giận, vào buổi đêm như hiện tại, khiến một Sở Trạm bề ngoài cứng cỏi đột nhiên trở nên thật yếu ớt.
Từ lúc Sở Trạm tới, đến vừa rồi bị nàng ôm vào lòng, cuối cùng nghe xong câu nói yếu ớt của nàng, biểu cảm của Diệp Tư Vũ vẫn bình thản.
Chờ Sở Trạm nói xong, nàng mới rốt cuộc mở miệng hỏi, "Hôm nay sao lại tới trễ như vậy?"
Đại khái là tâm trạng vừa rồi vô cùng khẩn trương, lúc này nghe Diệp Tư Vũ hỏi, Sở Trạm không chút suy nghĩ đã trả lời, "Hôm nay chính vụ không nhiều lắm, ta định lại đây sớm một chút, bất quá đi được nửa đường thì bị Phùng Doanh Ngọc lôi đi, cho nên mới đến muộn." Nói xong dừng một chút mới tiếp, "Đã trễ như vậy, ngươi có lẽ đã ăn tối rồi hả?"
Không biết sao, vừa nghe Sở Trạm vì Phùng Doanh Ngọc mà không đến đúng giờ, còn quên cho người truyền lời, trong lòng Diệp Tư Vũ đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Nàng cũng không biết giải thích thế nào, nhưng chính là cảm thấy trong ngực có gì đó chặn lại nghẹn khuất không tả được.
Vốn nhìn thấy ánh mắt Sở Trạm có gì đó sai sai, Diệp Tư Vũ nâng tay đẩy ra Sở Trạm.
Lần này Sở Trạm cũng không cưỡng cầu, thuận theo lực đạo của Diệp Tư Vũ tách ra, chỉ là khoảng cách được kéo giãn, nàng liền chuyển mắt nhìn vào mặt Diệp Tư Vũ, vừa vặn thấy được biểu cảm không vui còn chưa kịp che giấu của ai kia.
Chớp chớp mắt, dường như Sở Trạm nghĩ đến gì đó, nhớ lại lời mình từng nói trước đây, lập tức hiểu rõ.
Che lại khoé miệng sắp cong lên, nhưng ánh mắt Sở Trạm nhịn không được mang theo hai phần vui vẻ.
Nàng cũng không lập tức nói toạc ra, chỉ nói, "Xem ra là chưa ăn thật, Tư Vũ, ngươi đang chờ ta sao?"
Diệp Tư Vũ nghe vậy rốt cuộc nhịn không được liếc nàng, cũng quên mất sự ngăn cách giữa hai người tức giận nói, "Chờ ngươi làm gì? Ngươi và ta có liên quan gì chứ?"
Biết Diệp Tư Vũ giận mới nói vậy, cũng không có ý gì khác, Sở Trạm ngược lại không quan tâm, cười tủm tỉm như cũ nói, "Đương nhiên có liên quan với ngươi, ngươi biết mà, ta cũng chỉ muốn có liên quan với ngươi mà thôi, nhưng người khác mới không liên quan đến chúng ta." Dừng lại một chút, mới nghiêm túc nói tiếp, "Ta vẫn xem ngươi là người quan trọng nhất, trước kia, hiện tại, còn có tương lai, mãi không thay đổi."
Nghe được Sở Trạm nghiêm túc nói như tuyên thệ, Diệp Tư Vũ liền ngẩn ra.
Bất quá không thể phủ nhận, sau khi nàng nghe được những lời này của Sở Trạm, tâm trạng bị đè nén trước đó vì Phùng Doanh Ngọc lập tức khá hơn.
Chuyện tình cảm, trong quá trình phát triển là đặc biệt yếu ớt nhất.
Nghi kỵ, hoài nghi, hay hiểu lầm, cái gì cũng có thể tổn thương nó, thậm chí có thể bóp chết nó từ trong trứng.
Cảm tình giữa Diệp Tư Vũ và Sở Trạm cũng không thể nói là không chắc chắn, chỉ là có một tấm màn vô hình ngăn cách giữa các nàng, khiến lòng nàng nhịn không được tràn ngập không xác định.
Đặc biệt là vận khí hai người lại không tốt, Sở Trạm vừa thổ lộ với Diệp Tư Vũ, sau đó liền đụng phải thời cuộc rối loạn.
Tứ hôn, đoạt cung, sát phụ, đăng cơ, mỗi một chuyện đều không phải chuyện nhỏ, còn khiến khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, mãi đến hôm nay mới không xác định được.
Diệp Tư Vũ là người thông minh, cho nên nhiều lúc, người thông minh ngược lại nghĩ nhiều hơn những người khác, vì thế nguyên nhân khiến phần cảm tình này càng khó xác định càng nhiều hơn.
Cho dù Sở Trạm nỗ lực biểu hiện tâm ý của mình, tuy rằng nàng cơ hồ chưa từng cự tuyệt việc Sở Trạm đối tốt với mình, nhưng cũng chưa từng tỏ vẻ tiếp nhận người này.
Sở Trạm là một người có kiên nhẫn, cho nên nàng vẫn luôn