Trước khi tia ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng thì Sở Trạm đã tỉnh.
Nàng giống tiên đế đều là Hoàng đế chăm chỉ, lâm triều này nọ, trên cơ bản chưa từng miễn lần nào, cho nên dần dần cũng tập thành thói quen dậy sớm, hôm nay cũng giống ngày thường, vừa đến đầu giờ Mẹo Sở Trạm đã mở mắt.
Lúc này mặt trời chưa mọc, trong phòng cũng còn rất tối, Sở Trạm chớp chớp hai mắt cảm thấy thân thể có chút mỏi mệt, nhất thời cũng không phản ứng được chính mình đang ở đâu.
Sau một lúc trợn mắt mới phát hiện nơi này không phải tẩm cung của mình.
Trong lòng kinh hoảng, Sở Trạm theo bản năng nhớ đến thân mình, vừa mới động thì ngoài ý muốn phát hiện có người đang đè năng trên vai phải.
Chuyện ngoài ý muốn này lại dọa Sở Trạm nhảy dựng, thân thể theo bản năng đông cứng lại.
Bất quá chờ ý thức thanh tỉnh, ký ức tối hôm qua cũng nháy mắt trở về, thân thể vừa đông cứng nháy mắt thả lỏng.
Người bên cạnh bởi vì động tác vừa rồi của Sở Trạm hơi hơi giật giật, Sở Trạm quay đầu nhìn vừa vặn thấy gương mặt xinh đẹp, còn có cái miệng chúm chím, đúng là ngoài ý muốn khả ái, Sở Trạm nhìn mà khóe miệng nhịn không được liền giơ lên thành một đường cong dịu dàng.
Ánh mắt lưu luyến dừng trên mặt Diệp Tư Vũ hồi lâu, thoáng dời xuống lại thấy mấy cái ấn ký màu hồng đầy ái mụi tràn ngập trên cổ.
Nhớ đến đủ chuyện hôm qua, Sở Trạm nhịn không được đỏ mặt, nhưng đáy lòng thỏa mãn là không giả được.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt Diệp Tư Vũ, kết quả mẫu hậu đại nhân không chỉ không tỉnh, còn rất bất mãn cau mày, tự động chôn đầu vào trong lòng nàng, còn thuận tiện cọ cọ, sau đó liền thực thỏa mãn tiếp tục ngủ.
Sở Trạm vốn định rời giường thấy Diệp Tư Vũ như vậy liền luyến tiếc dậy, tính tính ngày mới phát hiện, hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ.
Nghĩ đến Phùng Cảnh cũng đã dự tính rồi mới hạ thủ, nếu không tội danh để lầm triều chính có thể rất lớn, hắn cũng không muốn nữ nhi của mình gánh trên lưng một cái bêu danh như vậy đi.
Bất quá ngẫm lại đêm qua đột nhiên mất tích, Sở Trạm cũng không biết Tiểu Lộ Tử kia có làm ồn ào hay không.
Vì thế nghĩ nghĩ vẫn lo lắng, lưu luyến nhìn chằm chằm người trong lòng hồi lâu, Sở Trạm nhẹ nhàng dời đi đầu của Diệp Tư Vũ, đêm qua đại khái làm nàng mệt, nàng động mạnh như vậy Diệp Tư Vũ cũng chưa tỉnh, vẫn ngủ say sưa như cũ.
Xuống giường, nhìn đến đầy đất là y phục hỗn loạn, trong đầu theo bản năng xuất hiện tình cảnh đêm qua.
Mặt Sở Trạm lại đỏ, nàng cũng bất chấp thân thể trần truồng, nhanh chóng nhặt lên quần áo mặc hôm qua mặc lên lần nữa, cũng cẩn thận nhặt lên quần áo của Diệp Tư Vũ đặt sang một bên.
Cuối cùng trở lại bên giường nhìn nhìn cái người vẫn đang ngủ say như cũ, nhẹ nhàng hôn trán nàng, như thế mới nhẹ chân nhẹ tay mở cửa ra ngoài.
Ngày nghỉ không cần lâm triều, không chỉ có vương công đại thần cùng Hoàng đế, mà phần lớn cung nhân trong cung cũng thả lỏng rất nhiều.
Bên này lại là lãnh cung, Sở Trạm trèo tường ra ngoài đi được một quãng đường dài cũng chưa thấy có người, bất quá như vậy cũng hợp tâm ý của nàng.
Vội vàng chạy về Cảnh Thần Cung, ngoài ý muốn Cảnh Thần Cung cũng chưa loạn thành một đoàn.
Sở Trạm không biết Tiểu Lộ Tử về nói thế nào, nên tránh mọi người trực tiếp đi tìm Vương công công, vì thế nàng rốt cục gặp được người bối rối đầu tiên trong toàn bộ Cảnh Thần Cung.
Sở Trạm hôm qua trắng đêm chưa về, Vương công công hiển nhiên sốt ruột đến độ tóc trên đầu sắp trắng hết.
Lúc Sở Trạm về, nhìn thấy chính là Vương công công nóng ruột nóng gan đi lòng vòng trong phòng, thuận tiện quở trách Tiểu Lộ Tử.
Không giống những người khác, Vương công công thân là nội thị Sở Trạm tín nhiệm nhất, tự nhiên biết được sự tồn tại của ám vệ.
Đêm qua Sở Trạm không lưu lại lời gì đã không thấy tăm hơi bóng dáng, sau đó lại một đêm không về, hắn tuy không lo an nguy của Sở Trạm, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được sốt ruột, Bất quá cũng chính vì trong lòng rõ ràng Sở Trạm không có việc gì, cho nên hắn mới để Tiểu Lộ Tử giấu giếm sự thật Sở Trạm biến mất.
"Người được phái đi U Ảnh Các đã về chưa?" Vương công công đi quanh trong phòng mấy vòng, sau đó quay đầu hỏi Tiểu Lộ Tử.
Tiểu Lộ Tử vẻ mặt ủy khuất, nhưng cũng biết chính mình có lỗi, nghe hỏi vội vàng trả lời, "Công công, hiện tại còn sớm, người bên U Ảnh Các vẫn chưa dậy.
Ngài cũng biết vị chủ tử kia quan trọng thế nào với bệ hạ rồi, các nô tài thật sự không dám quấy rầy a.
Lý công công lại chưa dậy, thị vệ ngoài cửa cũng nói không nhìn thấy bệ hạ..."
Thở dài, Vương công công vung tay lên ngăn lại lời Tiểu Lộ Tử chuẩn bị nói.
Nghĩ tới nghĩ lui trong hoàng cung này trừ U Ảnh Các ra Sở Trạm cũng không còn chỗ để đi rồi, đi lại vài vòng trong phòng, Vương công công đang chuẩn bị tự mình đi đến bên ngoài U Ảnh Các chờ, đã thấy cái người khiến mình lo lắng một đêm đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Sửng sốt một lúc, Vương công công vội vàng nghênh đón, một bên quan sát Sở Trạm từ trên xuống dưới, một bên nói, "Chủ tử của ta, ngài đi đâu vậy a? Sao lại không nói với chúng nô tài một tiếng vậy, chúng nô tài đều lo lắng gần chết."
Cũng chỉ có Vương công công nhìn Sở Trạm lớn lên từ nhỏ mới dám dùng loại ngữ khí oán giận này nói chuyện với Sở Trạm, Sở Trạm nghe xong cũng không giận, ngược lại xấu hổ lấy tay sở sờ cái mũi nói, "Đêm qua...!Đêm qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chưa kịp nói với ngươi, làm hại công công lo lắng thay trẫm giấu giếm, về sau sẽ không như vậy."
Tiểu Lộ Tử bên cạnh đều đã cúi thấp, hận không thể khiến sự tồn tại của mình biến mất.
Hắn cũng không ngốc, Hoàng đế thân thiết với Vương công công mới nói chuyện như vậy, hắn không có khả năng này liền càng không dám làm càn, ngay cả những lời này hắn cũng không nên nghe.
Phải biết rằng, vị Hoàng đế trẻ tuổi này tuy rằng đăng cơ không lâu, nhưng tuyệt đối sát phạt rõ ràng, hắn nghe nói trong triều có không ít đại thần đều vì đủ loại nguyên nhân bị chém đầu.
Hắn là một nô tài nho nhỏ, vẫn nên thu mình là tốt nhất.
Cũng may lúc này cũng thực không có ai để ý đến Tiểu Lộ Tử.
Vương công công nghe Sở Trạm giải thích trong lòng nháy mắt nhẹ nhàng, mặc dù là người cũ bên cạnh Sở Trạm, nhưng cũng không dám cậy lớn mà lên mặt, nhắc nhở hai câu coi như xong, nói thêm gì nữa sợ không tốt.
Vì thế đơn giản nói thêm hai câu, coi như qua chuyện này.
Nếu ngay cả người của Cảnh Thần Cung cũng không kinh động, Sở Trạm liền yên tâm.
Nàng cười ha ha mấy tiếng, lấy lòng nói, "Công công, trẫm còn có việc phải rời khỏi, sẽ không xuất hiện trước mặt người khác, ngài giúp ta chắn chắn đi." Nói xong dừng một chút, giống như nhớ tới gì đó, "Mặt khác, giờ Thân thay trẫm tuyên Lại bộ Thượng thư vào cung, chờ ở Ngự Thư phòng."
Hoàng đế đã nói vậy, Vương công công còn có thể nói gì? Tự nhiên vẫn là cung kính đáp ứng.
Chỉ là tiểu Hoàng đế này biến mất cũng nhanh thật, vừa phân phó xong đã không thấy bóng dáng.
*************************************************************
Lúc Diệp Tư Vũ tỉnh lại phát hiện chính mình chôn trong lồng ngực ấp áp, trong lòng kinh hoảng một lúc mới phát hiện mùi hương trên người người nọ thập phần quen thuộc.
Nàng chớp chớp mắt, rốt cục nhớ tới trận hỗn loạn đêm qua, có chút xấu hổ muốn từ trong lòng đối phương thoát ra, ai biết thân mình vừa động, nơi nào đó truyền đến cảm giác khó chịu mãnh liệt.
Trên mặt mới đầu là trắng sau đó đỏ lên, Diệp Tư Vũ cũng không động, ngược lại lừa mình dối người đêm đầu lui vào lòng Sở Trạm, không nhúc nhích.
Sở Trạm sáng sớm đã thức một lần, hơn nữa cũng không có thói quen ngủ nướng, lúc này cũng không ngủ sâu.
Lúc đầu nàng trở về chỉ muốn tiếp tục cùng nàng, thuận tiện cẩn thận xem mỹ nhân, nhưng ai biết vừa tới gần Diệp Tư Vũ, trong không khí tràn ngập mùi hương dụ hoặc, lại khiến Sở Trạm ngủ tiếp.
Chỉ là lần này ngủ cũng không trầm, Diệp Tư Vũ tỉnh dậy động một chút, nàng liền tỉnh.
Biết Diệp Tư Vũ hôm nay đối mặt nàng tất nhiên sẽ có chút xấu hổ, Sở Trạm cũng không mở mắt ra,