[Thêm điểm kỹ năng: Được kích hoạt sau khi tích đủ 50 điểm.
Sau khi kích hoạt, người dùng có thể trích một số điểm nhất định từ giá trị tìm đường chết hiện có để phân bổ và cộng thêm vào các kỹ năng nhất định.
Các kỹ năng được thêm điểm sẽ được cường hóa ở một mức độ nhất định, hiệu quả kéo dài trong vòng 24 tiếng.
Sau khi hiệu quả kết thúc, giá trị tìm đường chết sẽ bị tiêu hao và không phục hồi.]
[Số điểm dùng để phân bổ không vượt quá 50% giá trị điểm hiện có.
Thời gian để phục hồi chức năng là 72 tiếng.]
— Nói trắng ra là tiêu một phần điểm tìm đường chết để đổi lại 1 ngày cường hóa kỹ năng.
Ngoài ra sau mỗi lần dùng chức năng này sẽ có một cơ hội để rửa điểm.
Sau khi kích hoạt “rửa điểm”, tất cả số điểm đã sử dụng có thể phân bổ lại lần nữa, nhưng thời gian hiệu quả sẽ giảm lại còn một nửa, hơn nữa sẽ phải thanh toán một số điểm ngẫu nhiên xem như chi phí.
Từ Đồ Nhiên vừa bước ra khỏi phòng vừa nghiên cứu chức năng mới này.
Cô nghĩ kỹ hơn, hệ thống cung cấp 4 kỹ năng cả thảy, lần lượt là “Sức mạnh”, “Tốc độ”, “Hồi phục” và “Cường hóa kỹ năng đặc biệt”.
Ngoài “Cường hóa kỹ năng đặc biệt” đang là màu xám, không thể nào thêm điểm ra thì 3 cột còn lại đều có thể sử dụng bình thường — Thoạt nhìn trông vẫn khá hữu ích.
Quay lại vấn đề, “Kỹ năng đặc biệt” là cái gì nữa?
Suy nghĩ này chỉ dừng lại trong đầu Từ Đồ Nhiên trong giây lát rồi rất nhanh bị gạt sang một bên.
Vì không biết mình sẽ phải đương đầu với thứ gì nên cô không vội cộng thêm điểm mà đi thẳng tới cầu thang.
Nhắc mới nhớ, đèn ở homestay này sáng thật đấy… Cô nhìn cái đèn trần chói lọi trên đầu, khó chịu nhíu mày lại, bình tĩnh bước xuống dưới lầu.
*
Bên này, trong phòng ngủ tầng 1.
Sau một hồi lắc lư mãnh liệt, cuối cùng cái tủ lớn cũng từ từ trở nên yên tĩnh.
Lá bùa và xích sắt rơi xuống đất bỗng chốc biến mất, nhưng cái tủ vẫn đứng nguyên đó.
Lớp phó thể thao lấy hết can đảm leo ra nhìn thử mới phát hiện chúng đã quay lại trên cái tủ sắt, giữa sợi xích là một cái ổ khóa lớn.
Cậu ta sửng sốt quay mặt lại, miêu tả tình hình cho những người khác nghe.
Những người còn lại càng mờ mịt hơn.
Một lúc lâu sau, họ lần lượt bò ra khỏi gầm giường.
Nhiệm vụ lẽ ra đã kết thúc, nhưng cái tủ sắt vẫn ở đó.
Dù đã bị niêm phong, nó vẫn khiến người ta thấy sợ hãi.
Cả đám đỡ nhau đi về sảnh lớn rộng rãi, lúc này mới khẽ thở phào.
“Xong rồi đúng không?” Lớp phó học tập cảnh giác, “Không phải là có bẫy gì đấy chứ?”
“Chắc là không đâu.” Lớp trưởng cho cô ta xem cái đồng hồ thạch anh trên tay mình, “Đã qua 3 phút thật rồi.”
“Nhưng chẳng phải bảo là phải bắt một người đi sao? Con quái vật trong tủ kia còn chưa bò ra ngoài hết nữa… Rốt cuộc là nó bắt ai rồi?”
“Chúng ta đều không sao, vậy chỉ có thể là Từ Đồ Nhiên thôi đúng không?” Tiểu Mễ thấp giọng nói, “Không chỉ có 1 cái tủ, chẳng lẽ… cũng có nhiều hơn 1 ma nữ?”
Rõ ràng đây cũng là câu trả lời trong lòng những người khác.
Trong phòng chợt diễn ra một khoảng lặng ngắn ngủi.
Dù sao cũng là một người đang sống sờ sờ, thế mà đã chết rồi, chuyện này khiến mọi người cảm thấy hơi thổn thức.
“… Lúc đó nó chịu ở cùng chúng ta là tốt rồi.” Dừng vài giây, Cố Thần Phong khó chịu lẩm bẩm, “Thành tích của nó đâu phải đứng chót, nhiều khi chẳng tới lượt nó đâu…”
“Đứng chót?” Cố Tiểu Nhã không hiểu.
Lúc lớp phó thể thao đọc quy tắc, cô ta đang bận an ủi Tiểu Mễ nên không hề để ý tới vụ này, “Đứng chót gì cơ?”
“Thành tích đứng chót ấy.
Trong quy tắc có bảo ma nữ thích những đứa trẻ thành tích kém…” Cố Thần Phong bỗng khẽ giật mình.
Đợi đã — Nhưng rốt cuộc thành tích này là thành tích gì chứ?
“Tất nhiên là thành tích board game rồi, chẳng lẽ đang nói thành tích thi tốt nghiệp của các cậu à?” Lớp phó học tập vô thức mỉa mai.
Cố Tiểu Nhã ở bên cạnh bỗng trợn trừng mắt.
Cô ta thấy trong đầu mình có ánh sáng lóe lên, tất cả đều trở nên rõ ràng: “Nếu là thành tích board game thì chắc chắn Từ Đồ Nhiên là người đứng chót rồi, cậu ấy là người đầu tiên bị loại…”
“Chẳng lẽ là cậu ấy cố ý? Cậu ấy đã sớm biết mình là người đứng chót nên cố tình dụ ma nữ đi ư?”
Lớp trưởng nhìn cô ta chằm chằm rồi chậm rãi gật đầu, trông có vẻ đã đoán ra chuyện này từ lâu.
Thực tế thì cậu ta đã từng nghi ngờ không biết có phải Từ Đồ Nhiên tự biết bản thân đã bị để mắt tới nên định chạy một mình không… Nhưng giờ xem ra là do cậu ta suy nghĩ hẹp hòi rồi.
Có được câu trả lời của lớp trưởng, Cố Tiểu Nhã lại càng thấy mình có lý.
Cố Thần Phong thì lại cho là đang tưởng tượng quá đà: “Nhưng vừa rồi ma nữ bò ra từ bên chúng ta mà?”
“Đã bảo là không chỉ có 1 con rồi còn gì!” Cố Tiểu Nhã nói, “Hơn nữa con bên chúng ta… Rõ ràng là đầu óc có vấn đề mà!”
Ma nữ đàng hoàng có đứa nào rảnh mà đánh nhau với không khí thế không? Lại còn đánh thua nữa chứ.
Lớp phó thể thao đúng lúc đặt câu hỏi: “Nhưng sao cậu ấy lại muốn làm thế? Chúng ta đâu có thân thiết với cậu ấy tới vậy đâu?”
…
Sau một hồi im lặng, ánh mắt của mọi người đều rơi vào người Cố Thần Phong.
Cái hôm mà “Từ Đồ Nhiên” dũng cảm tỏ tình với Cố Thần Phong, đa số bọn họ đều có mặt ở đó.
Cố Tiểu Nhã càng nghĩ càng thấy đúng, sau vài đợt tưởng tượng, cô ta đã bổ sung thành công một lớp filter hy sinh vì tình yêu mà không chút do dự cho Từ Đồ Nhiên, trong lòng trở nên khó chịu.
Nghĩ đi nghĩ lại, lý do khiến cô trở thành người đứng chót là do bị họ xa lánh, mà sở dĩ họ xa lánh cô là vì thằng em ngu như chó của mình…
Cố Thần Phong: “…”
Này, ánh mắt như nhìn rác của chị thế này là sao hả?
May mà trò hề này kéo dài không được bao lâu — Có tiếng bước chân vang lên trên cầu thang.
Đám học sinh như chim sợ cành cong, nhanh chóng xúm lại với nhau, ngay sau đó chợt thấy Từ Đồ Nhiên cầm một cây búa nhỏ đi từ trên lầu xuống.
“Ủa, ở đây hết rồi à.” Cô tiện tay thả búa nhỏ xuống, “Không sao đấy chứ?”
Đám học sinh đang run lẩy bẩy: “…”
“Haizz, cậu không sao à.” Lớp phó thể thao là người thả lỏng đầu tiên, “Tốt quá rồi, bọn tôi còn đang lo —”
Cậu ta chưa dứt lời đã bị Cố Thần Phong kéo ra sau, 1 giây sau, Cố Thần Phong nghiêm mặt mở miệng:
“Từ Đồ Nhiên, tôi hỏi cậu.
Lúc cậu tới tìm tôi 3 ngày trước, cậu đã nói những gì với tôi?”
“…?”
Lớp phó thể thao ngớ người ra, rõ ràng không ngờ Cố Thần Phong lại nhắc tới việc này; những người khác thì lập tức hiểu ra ý của cậu ta, sắc mặt đều trở nên nghiêm nghị.
… Dù nói thì hơi xui xẻo, nhưng chuyện sau khi lạc đàn rồi bị ma truy sát, sống lại quay về đâu phải là chuyện hiếm.
Ai có thể đảm bảo rằng Từ Đồ Nhiên trước mặt là Từ Đồ Nhiên thật sự chứ?
Ngay cả Cố Tiểu Nhã, người đang điên cuồng photoshop hình ảnh cho Từ Đồ Nhiên trong đầu cũng không thể tự thuyết phục mình được.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn tha thiết trông mong — Cô ta là một người giàu cảm xúc, dễ xúc động, vừa rồi mới tẩy não cho mình nữa nên hiện tại độ thiện cảm với Từ Đồ Nhiên đang rất cao.
Chưa biết chừng lỡ Từ Đồ Nhiên còn sống thật thì sao? Nếu người trước mặt thật sự là Từ Đồ Nhiên, chắc chắn cô ta sẽ biết được đáp án!
Nhưng mà sự thật lại là —
Người thì vẫn hệt như trước.
Nhưng cũng không biết thật.
Từ Đồ Nhiên không hề được kế thừa ký ức của nguyên thân, sự hiểu biết về Cố Thần Phong chỉ giới hạn trong chuyện cậu ta là mối tình sâu đậm của nguyên thân mà thôi.
Ai biết được 3 ngày trước họ nói cái gì, trong tiểu sử nhân vật cũng không có đoạn này nữa.
Đáng lẽ cô không trả lời cũng được, nhưng theo cốt truyện gốc thì chắc chắn cả đám này sẽ còn đụng phải ma quỷ nữa.
Đã đến nước này rồi, Từ Đồ Nhiên thật sự không muốn bỏ qua chiếc xe tang này, suy nghĩ một hồi liền nhanh chóng có được đáp án —
“Xin lỗi nhé.” Cô nghiêm túc mở miệng.
Cố Thần Phong: …?
“Hôm đó là do tôi không có lý trí khiến cậu gặp phiền phức lớn, còn khiến bạn cậu tức giận bỏ đi, cậu bị các bạn học chê cười nữa.” Từ Đồ Nhiên nhớ lại cuộc đối thoại giữa hai chị em ban nãy, trầm ngâm nói, “Tóm lại là rất xin lỗi, ừm… Đã làm phiền cậu rồi.”
Vừa nói xong, những người khác đều khẽ thở phào.
Cố Thần Phong im lặng, ra sức vò tóc.
“Thì, thì… Thực ra cậu không cần phải xin lỗi đâu, tôi cũng có lỗi mà.
Lúc đó tôi nóng tính quá nên không để ý tới mặt mũi của cậu, xin lỗi nhé.
Nhưng… Nhưng mà tôi không có nói dối.
Chuyện đó thật sự là lỗi của cậu mà…”
“Thôi nào.” Lớp phó thể thao sốt ruột ngắt lời cậu ta, “Đừng có nói nhảm nữa, vẫn đang bị ma ám đấy, có gì thì để ra ngoài rồi nói — À đúng rồi, vẫn chưa hỏi cậu nữa.”
Cậu ta nhìn sang Từ Đồ Nhiên: “Sao cậu sống sót được thế?”
“Tôi đẩy tủ xuống đất, chặn cửa bằng sàn nhà.” Từ Đồ Nhiên nói dối không chớp mắt, “Sau đó thì nhặt ít bùa rồi trốn sang một bên, ma nữ đó cũng không