Cuối cùng Tề Văn Hiên vẫn không đường đột ôm lấy Tô An, trước đó mượn danh nghĩa trò chơi để bế công chúa, bây giờ hai người ở cùng nhau, nếu đột nhiên tiến tới thâm tình ôm một cái, anh sợ sẽ dọa Tô An thật.
Tuy rằng cảm động nên ôm anh em tốt của mình một cái hình như rất hợp lý, không có gì không đúng, nhưng Tề Văn Hiên chột dạ, trong lòng không thuần khiết, đường nhiên không thể nào dùng lý do này thuyết phục bản thân, bất kỳ hành vi nào cũng bị anh gán cho ý nghĩa đặc biệt.
Ngày mai còn phải dậy sớm ngắm mặt trời mọc, hình bóng hai người một trước một sau theo sát nhau, trở về lều trại.
"Đúng rồi," Tề Văn Hiên nhớ lại hành động của Tô An trước khi lấy quà ra, "Lúc đó cậu kêu tôi nhìn cái gì vậy?"
"À, cái đó hả……" Tô An hơi lúng túng cười ha ha, "Ừm…… Vốn dĩ tôi muốn cho cậu xem chòm sao của cậu rồi mới tặng quà, khá đặc biệt.
Nhưng hình như không tìm thấy, lại như tìm thấy rồi…… Ừ cậu xem như tìm thấy rồi đi.
"
Tề Văn Hiên mặc kệ chòm sao Thiên Bình ở chỗ nào, món quà sinh nhật trên đỉnh núi dưới Ngân Hà này đã khắc sâu vào trí nhớ thời niên thiếu của anh, đời này không thể phai nhòa.
Trở lại nơi cắm trại, Tưởng Phong vừa lúc chui ra lều trại muốn đi vệ sinh, đối mặt với bọn họ, nhìn hai người rồi lại quay đầu nhìn lều trại, thuận miệng nghi hoặc hỏi: "Hơn nửa đêm rồi mà các cậu còn đi đâu vậy?"
"Đương nhiên là đi làm chuyện nửa đêm mới có thể làm.
" Tâm tình Tề Văn Hiên tốt, cố ý nói mập mờ, Tô An rất phối hợp với anh, cũng gật gật đầu.
Nghe anh nói như vậy, Tưởng Phong lại không tin, "Chậc" một tiếng, không để ý đến bọn họ mà đi giải quyết chuyện của mình.
Lều trại không lớn, nhưng hai người nằm thì khi xoay người vẫn còn chỗ trống, không biết ba người một lều sẽ chen lấn như thế nào, chắc chỉ có bạn nữ nhỏ xinh mới có thể ở được.
Chui vào túi ngủ, Tề Văn Hiên cẩn thận đặt đồng hồ xuống bên cạnh, nhắm mắt lại nghe thấy tiếng thở đều đều của người bên cạnh, cơ thể mệt mỏi một ngày trời nhưng đầu óc lại ngày càng thanh tỉnh.
Làm ra chuyện như vậy trước khi ngủ, rõ ràng là không để anh ngủ ngon mà.
"Đầu sỏ" lại ngủ say sưa, Tề Văn Hiên xoay người, đối diện Tô An, đôi mắt nửa mở trong bóng tối, như có như không quan sát người kia.
Tô An vốn có khuôn mặt khá ngoan ngoãn, khi nhắm hai mắt ngủ say, dưới ánh sáng lờ mờ càng thêm dịu ngoan, một chút cũng không nhìn ra đây là ác bá hung tàn đè người ta xuống mặt đất đánh.
Tề Văn Hiên thậm chí đã nghi ngờ rằng, cậu cảm thấy khuôn mặt của mình không có lực uy hiếp nên mới cố ý đi nhuộm tóc vàng không tốt đặc trưng.
Nhưng dù có như vậy, Tô An trong mắt Tề Văn Hiên chỉ là một con cún đen dễ xù lông biến thành con cún vàng.
Lẳng lặng nhìn cậu như thế, Tề Văn Hiên thấy hơi hoảng hốt, lúc lấy lại được tin thần rồi thì đôi mắt đen trong đêm không biết đã mở từ khi nào, cũng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tề Văn Hiên.
Đôi mắt Tề Văn Hiên hơi mở to thêm một chút: "! ! ! ! ! ! "
Tô An: "! ! ! ! ! ! "
Hai người đối mặt trong lều trại tối đen không nói gì, rất quỷ dị, tầm mười giây sau Tề Văn Hiên cuối cùng cũng không nhịn được, nhẹ nhàng kêu: "Tô An?"
Tô An: "! ! ! ! ! ! "
Tề Văn Hiên vươn cánh tay từ trong túi ngủ ra, vô cùng cẩn thận muốn chạm vào Tô An một chút, nhưng vừa vươn ra được một nửa, cặp mắt đen kia lại khép lại, hoàn toàn thở đều đều.
Cánh tay vươn ra giữa không trung của Tề Văn Hiên bỗng dừng một lát, bên ngoài lạnh lẽo, lại rụt tay về.
Xem ra Tô An ngủ rất không thành thật.
Nửa đêm vô thức trợn mắt rồi lại nhắm mắt…… Còn hơi dọa người.
Tề Văn Hiên cảm thán, rồi tự mình nhẹ cười rộ lên, trở người.
*
"Anh Hiên.
"
"Anh Hiên anh Hiên!"
"Hiên Hiên~"
"Tề Văn Hiên!"
Một đống cách thức kêu gọi khác nhau cứng rắn kéo Tề Văn Hiên say ngủ từ trong mơ ra ngoài, anh liều mạng chống lại lực cản mạnh mẽ, cuối cùng mới mơ hồ "Ừ" một tiếng bằng giọng mũi.
Miễn cưỡng hé mắt ra nhìn một chút, đập vào mắt anh là một cảnh lờ mờ, thấp thoáng thấy có bóng người chống trước người mình.
Mí mắt quá nặng, chịu không nổi, vừa mở lên lại rơi xuống, người bên cạnh liền bắt đầu hối anh: "Anh Hiên dậy đi, không dậy thì sẽ bỏ lỡ mặt trời mọc!"
Mặt trời mọc?
À đúng rồi, mặt trời mọc.
Hôm nay là sinh nhật anh, bạn nhỏ Tô Tiểu An của anh vừa tặng anh một món quà, bây giờ đang kêu gào gọi anh dậy ngắm mặt trời mọc.
Mà nói ra thật xấu hổ, hôm qua anh…… Không, rạng sáng hôm nay cảm xúc hơi kích động, ước chừng hai giờ mới ngủ, lúc này mặt trời còn chưa mọc, bây giờ mới khoảng năm giờ thôi.
Đấu tranh tâm lý xong, Tề Văn Hiên bị Tô An kéo lên, cuối cùng cũng thành công mở mắt ra.
Tô An rất phấn chấn, trông thấy đầu tóc vàng kia, Tề Văn Hiên cảm thấy không cần ngắm mặt trời mọc gì hết, có ngay một cái