Chiều hôm đó Tô An ôm bài tập đi tìm Tề Văn Hiên, vạn năm khó thấy mà tỏ vẻ để tự mình làm trước xem, nguyên do chạy tới đây là trong phòng có quá nhiều cám dỗ, để học sinh giỏi họ Tề đốc thúc một chút.
Đây quả thật là sao chổi đâm trái đất, lãng tử hồi đầu quý hơn vàng, biển học vô bờ thăng trầm, Tô An tự muốn học thì Tề Văn Hiên đương nhiên sẽ phối hợp, anh lập tức dọn bàn học ra một nửa chia cho Tô An, bản thân ở một nửa còn lại làm bài tập Ngữ Văn, anh tùy tiện nghiêng đầu liền thấy lông mày Tô An đã bị nhăn thành một cái bánh quẩy.
Tề Văn Hiên im lặng cong môi, quay đầu lại tiếp tục suy nghĩ về tiếng gió tác giả đã nghe thấy bên tai trong quyển sách trước mặt, nó biểu đạt nội tâm phức tạp của ông.
Làm một đề này xong, ngòi bút màu đen chấm dấu chấm cuối cùng rồi tách khỏi mặt giấy, Tề Văn Hiên lại lần nữa quay đầu, thấy Tô An đã đổi tư thế, ngón tay nhanh chóng ấn trên màn hình điện thoại, vẻ mặt thoải mái, biểu cảm vui sướng.
"Tô Tiểu An.
" Tề Văn Hiên cất tiếng gọi cậu.
Tô An nhanh chóng để điện thoại lại lên bàn bên cạnh, cười ngây ngô lấy lòng Tề Văn Hiên: "Đâu có, tôi tra từ vựng á.
"
Cái bộ dáng có tật giật mình này, nếu Tề Văn Hiên tin thì chắc chắn anh đã bị quỷ mê hoặc.
Anh không chút nể nang giơ tay ra: "Đưa điện thoại đây.
"
Tô An vô tội mím môi chớp chớp mắt mấy cái với anh.
Đây là đang phạm quy, nhưng Tề-máu lạnh vô tình-Văn Hiên vẫn giơ tay, huơ lên huơ xuống, thúc giục nói: "Nộp lên.
"
Tô An cực kỳ không tình nguyện đưa qua.
"Có gì không hiểu thì hỏi tôi.
" Tề Văn Hiên mở ngăn kéo trước mặt mình ra, cất kỹ điện thoại của Tô An, "Nếu nói muốn tự làm thì nghiêm túc một chút, đừng lãng phí thời gian.
"
Học sinh giỏi họ Tề thật nghiêm khắc, cứng rắn mà đáng tin.
Học sinh dở họ Tô rất hối hận, học sinh dở nên có dáng vẻ của học sinh dở, có hứng làm bài tập gì chứ, hơn nữa lại còn làm bên cạnh học sinh giỏi.
Tề Văn Hiên cứng rắn xong thì lại ôn hòa: "Viết xong đề tiếng Anh này sẽ trả điện thoại cho cậu.
"
Y như người lớn dỗ trẻ nhỏ ngoan ngoãn làm chuyện gì đó bằng đồ chơi, Tô An cảm thấy mình đang chịu một chút sỉ nhục.
Cậu đã hoàn toàn quên nguyện vọng ban đầu khi tới đây của mình là để Tề Văn Hiên giám sát, bây giờ vì chiếc điện thoại, cậu chỉ có thể khó chịu bắt đầu làm đề tiếng Anh.
Không lâu sau, lương tâm không bị trầy xước nhưng đầu tóc vàng đã nhanh chóng bị cậu gãi trọc.
Không biết đề thi này trong mắt học sinh giỏi sẽ như thế nào, nhưng trong mắt Tô An, tất cả đều là mấy chữ lộn xộn bị cắt bớt in, of, do, but……
Chiều hôm đó, mãi đến giờ cơm Tô An mới chán nản trở về nhà, tựa như tàn binh bại tướng.
Dương Lan thấy thì lấy làm kinh hãi: "Con sao vậy, cãi nhau với Hiên Hiên hả?"
"Không phải, không có……" Tô An thở dài, "Con làm đề tiếng Anh.
"
Dương Lan: "! ! ! ! ! ! "
"Mẹ……" Tô An lại thở dài, "Cái thứ tiếng Anh này, đúng là không nên để cho người ta học……"
Dương Lan: "! ! ! ! ! ! "
Đôi khi bà hận không thể cạy não con trai mình ra, nhìn xem có phải thiếu bộ phận nào so với Tề Văn Hiên người ta hay không.
"Mẹ nói xem, rõ ràng dân số Trung Quốc* nhiều nhất thế giới, tại sao lại không cho bọn họ học tiếng Trung chứ?" Tô An không biết mẹ mình đang muốn cạy não cậu, vẫn chân thành xúc động đặt câu hỏi.
*Tác giả viết truyện vào năm 2019 và năm đó dân số Trung Quốc vẫn còn đông nhất thế giới nha mọi người.
Hiện tại thì Ấn Độ đông nhất rồi.
"Ồ.
" Dương Lan đặt bát cơm "Cạch" một cái trước mặt cậu, hừ lạnh, "Thành tích môn Ngữ Văn của con chẳng lẽ đã tốt rồi hả?"
Tô An ngẩng đầu há to miệng, muốn phản bác lại rằng thành tích môn Ngữ Văn của mình là tốt nhất nhưng nghĩ đến tiêu chuẩn "Tốt" này của mình, đột nhiên không thể phản bác được.
Ăn cơm tối xong, Tô An vừa buông đũa, cửa nhà đã bị Tề Văn Hiên gõ vang.
"Dì Lan, con đến kêu Tô An đi học.
" Tề Văn Hiên lễ phép mỉm cười với Dương Lan nói, "Con giảng bài thi chiều nay cho cậu ấy một chút.
"
"À được được được.
" Dương Lan cầu còn không được, trở tay túm chặt Tô An như chuột thấy mèo đang muốn lén về phòng, giao cậu cho Tề Văn Hiên.
"Học tập Hiên Hiên người ta cho tốt một chút.
" Dương Lan xua tay liên tục như muốn đuổi người, đồng thời dặn dò, "Về trễ chút cũng không sao, con mang theo chìa khóa đi.
"
Tô An rất hối hận, vô cùng hối hận, tại sao lúc chiều lại ấm đầu đi tìm Tề Văn Hiên học vậy, hai ngày nữa là thi tháng rồi, đến lúc này mới ôm chân Phật thì có ích lợi gì đâu, thi điểm thấp thì thi điểm thấp đi, cũng không phải chưa từng đạt điểm thấp mà.
Một bên hối hận, Tô An vẫn ngoan ngoãn trở lại phòng ngủ với Tề Văn Hiên, ngồi trước bàn học, bắt đầu vừa nghiêm túc vừa thất thần nghe Tề Văn Hiên giảng chỗ sai của cậu.
Thật ra chủ yếu là giảng nguyên cái đề.
Giảng xong, Tô An chống cằm ngáp liên tục, cuối cùng cũng nghe được câu "Hôm nay đến đây thôi", cậu đứng lên hoạt động xương khớp, khâm phục tự đáy lòng: "Anh Hiên, tôi phục cậu thật, sao cậu lại có thể nhớ được mấy thứ này chứ?"
"Cậu cũng có thể.
" Tề Văn Hiên dọn sách còn mở ra và tài liệu chất lại chỉnh tề ở góc bàn, khóe miệng cười nhạt, "Tô An, cậu rất