CHƯƠNG 110: ĐIỀU TRA CHÂN TƯỚNG
Edit: Lan Anh
Du Uyển được tự do liền đưa tay ôm lấy tiểu bàn cầu đang treo trên người mình, nói với nam tử đứng trước mặt: “Đa tạ Hứa công tử.”
Du Phong cũng nói cám ơn.
Sau đó Du Phong nhìn vào tiểu bàn cầu đang nằm trong lòng Du Uyển, tiểu bàn cầu này hình như mắc bệnh rụng lông, còn hơi ho khan mấy tiếng, Du Phong liền biết rõ đây là con vật nằm trong lồng lần trước Hứa công tử mang tới.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật quá lợi hại, Du Phong nghĩ.
Có thể nuôi được một sủng vật lợi hại như vậy, vị Hứa công tử này không phú thì cũng quý, nhưng hắn vẫn không hề liên hệ thân phận của vị Hứa công tử này với nhà họ Hứa kia, dù sao trên đời này, người họ Hứa nhiều lắm.
“Hứa công tử, sao ngươi lại ở đây?” Du Uyển quan sát chiếc xe ngựa đỗ ở đằng kia, nhìn phương hướng có lẽ là đi ra từ Kinh Thành.
Hứa công tử nhìn tiểu bàn cầu một chút, trầm thấp nói: “Nó không chịu uống thuốc, cũng không cho người khác sức thuốc.”
Nói bóng nói gió là muốn Du Uyển hỗ trợ.
Tiểu bàn cầu bị cáo trạng liền trợn trắng mắt với chủ nhân của mình, rồi lại ghé vào trong ngực Du Uyển mà cọ.
Du Uyển sờ lên lưng của nó: “Nhất định phải uống thuốc, sức thuốc thì bệnh mới khỏi.”
Tiểu bàn cầu nũng nịu ai oán vài tiếng.
Du Uyển vốn còn muốn nói vài lời, nhưng nếu không nhờ vào tiểu bàn cầu không chịu uống thuốc sức thuốc, thì cũng sẽ không đi ngang qua đây rồi cứu mình, nghĩ vậy, nàng lại càng cảm kích nó vì không nghe lời.
Hứa công tử đối với việc Du Uyển bị đám giặc cướp này truy sát cũng không có bao nhiêu hứng thú, dư quang nhìn ra phía sau, nhàn nhạt phân phó: “Trường An, báo quan.”
“Tuân lệnh!” Bên cạnh xe ngựa có một người cưỡi tuấn mã, có lẽ là người hầu của Hứa công tử, hắn kéo cương ngựa nhanh chóng rời đi.
Du Uyển ôm tiểu bàn cầu đi đến bên cạnh đám người bịt mặt, trong bọn họ, ba người định khinh bạc nàng thì bị thương nặng nhất, lúc này đã ngất xỉu vì mất máu, còn cái người có vẻ bình tĩnh nhất kia là tên đầu lĩnh.
Du Uyển không hề quên, hắn là người điểm huyệt đạo nàng, rồi giao nàng cho những tên kia.
Du Uyển đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Ai sai khiến các ngươi tới giết ta?”
Tên đầu lĩnh mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, nằm trên mặt đất quật cường không chịu mở miệng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu bàn cầu nhảy xuống đất, giơ lên một trảo nhắm ngay hạ bộ của hắn, rất có khí thế của hung thần ác sát, như muốn nói: “Có nói hay không? Không nói thì ta sẽ bạo trứng trứng của ngươi.”
Tên bịt mặt run rẩy.
Đây là mèo bệnh thật sao? Trên đầu nó có hoa văn của chữ Vương, có khi nào là hổ con?
Tiểu bàn cầu đang muốn bạo hắn, thì tên đầu lĩnh liền bị dọa đến mức mất hết cốt khí, khàn giọng kêu lên: “Ta nói ta nói... Là một tên tiểu tử trẻ tuổi! Có lẽ bằng tuổi của đại ca ngươi, dáng người nhỏ con, khẩu âm là người Kinh Thành chính gốc.”
Du Uyển như có chút suy nghĩ, người nhỏ con, giọng người Kinh Thành... Nghe qua thì có lẽ là tên chạy việc, người khôn khéo sẽ không bao giờ tự mình ra mặt.
“Nếu bây giờ cho ngươi nhìn, ngươi có thể nhận ra hắn không?” Du Uyển hỏi.
“Có thể có thể!” Tên đầu lĩnh gật đầu như giã tỏi, thực sự cầu sự sống trong cái chết thật quá khổ.
Du Uyển coi như thỏa mãn mà ừ một tiếng, sau đó mặc kệ hắn nằm đó.
Tên đầu lĩnh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn vẫn còn giá trị lợi dụng, nên tính mạng sẽ không sao...
Nào biết hắn đang thở phào nhẹ nhõm, thì một cái móng vuốt nhẹ nhàng vỗ xuống trứng trứng...
Dù sao thì nhận thức bằng đầu chứ đâu phải bằng chỗ này, đúng không?
Tiểu bàn cầu kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ, nện từng bước ưu nhã bước về phía Du Uyển, sau đó nhẹ nhàng nhảy vào lòng nàng mà meo một tiếng.
Quan phủ nghe nói có kẻ muốn giết người vô tội, một đám lính giơ đao cầm kiếm, ngựa không ngừng vó mà chạy đến, nhưng lúc đến nơi...
Ách... đây là ai giết ai a...
Đám bịt mặt chưa bao giờ cầu mong quan phủ tới sớm như vậy, từng người nước mắt nước mũi nhào qua, xin quan sai mau mau bắt nhốt bọn họ vào trong lao.
Đám quan sai hỗn độn đứng trong gió...
Tiểu bàn cầu cuối cùng vẫn không thể lưu lại, sau khi được Du Uyển cho uống thuốc, sức thuốc xong, nó liền bị Hứa công tử nhốt vào lồng mang đi.
Vừa lên xe ngựa, tiểu bàn cầu liền cắn đứt cửa lồng, đi ra đặt chân lên mấy cái nghiên mực trị giá liên thành, phanh phanh phanh đập nát mấy cái.
Thật là một tiểu bàn cầu vô cùng bạo lực.
Phu xe lúc nãy chạy trốn