CHƯƠNG 116: NGHÊNH ĐỊCH TỪ CHÍNH DIỆN
Edit: Lan Anh
Hưu!
Một mũi tên lạnh băng phá không bay tới, đóng mạnh vào nhánh cây đầy tuyết trắng, lực đạo lớn đến nỗi khiến cành cây run rẩy một lúc lâu, bông tuyết cũng rớt xuống.
Tây Bắc vào đầu xuân, Đại Tuyết sơn vẫn được bao phủ bởi một mảnh trắng xóa của tuyết.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hưu! Lại thêm một mũi tên bay tới, lần này không ghim vào cây mà đâm thẳng xuống tuyết, sát bên một binh sĩ đang nằm trong đống tuyết.
Binh sĩ không dám nhúc nhích, cũng không lên tiếng, cứ như vậy cố gắng giữ vững tinh thần.
“Lão Du! Lão Du!” Ngô Tam khom người đi xuyên qua mưa tên của người Hung Nô, nhảy vào một cái hầm trú mới được đào.
Hầm trú cũng không lớn, trên đỉnh hầm là những nhánh cây đan xen với nhau.
Du Thiệu Thanh ngồi xếp bằng bên trong, một mũi tên lạc bắn vào nhánh cây phía trên đầu ông, chỉ cần hai tấc nữa là đã trúng vào đầu, nhưng ngay cả mí mắt ông cũng không nháy một lần, giành giật từng giây để làm binh khí.
Những binh khí này được làm từ mũi tên của người Hung Nô bắn lạc rồi được cải tạo lại, được thiết kế thành những cái nỏ đơn giản, loại nỏ này tầm bắn cũng không xa, lực công kích cũng không bằng cung tiễn, nhưng thắng ở chỗ thuận tiện, một lần có thể lắp được năm mũi tên, không cần phải kéo cung tên để bắn, khi tất yếu cũng có thể bắn cùng lúc năm mũi tên, coi như là một thủ đoạn để bảo mệnh.
“Lão Du... mẫu thân nó!” Ngô Tam vừa ngồi vào liền có một mũi tên bắn thủng lớp nhánh cây bảo hộ phía trên, Ngô Tam ôm đầu chạy trốn, tên lạc bắn vào lớp tường băng phía sau hắn.
Du Thiệu Thanh vô cùng bình tĩnh lấy mũi tên bay lạc xuống.
Ngô Tam không làm được như ông, thấy nguy không loạn, rõ ràng lúc nào cũng có thể táng thân dưới tên lạc của người Hung Nô, vậy mà vẫn có thể như lão tăng nhập định...
Khoảng cách đã qua nửa tháng kể từ đêm trừ tịch, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, không có chè trôi nước, cũng không có đoàn tụ, chỉ có từng đợt từng đợt truy sát của người Hung Nô, một lượt lại một lượt mưa tên.
Sau khi Tiêu tướng quân qua đời, lão Du liền dẫn bọn họ rời khỏi sơn động, một đường đi xuống hướng đông nam.
Sợ lửa dẫn người Hung Nô tới, di thể Tiêu tướng quân không thể hỏa táng mang về, chỉ có thể giống những binh sĩ khác, chôn ở trong núi tuyết mênh mông.
Khả năng cả đời này sẽ không ai biết ông ấy bị chôn dưới ngọn núi yên tĩnh kia.
Ngô Tam lẩm bẩm nói: “Ngươi nói nếu chúng ta có thể trở về... còn tìm được phần mộ của Tiêu tướng quân sao?”
Nói là phần mộ, bất quá chỉ là một hố đất được lấp lại bằng tuyết, đề phòng người Hung Nô đào mộ, ngay cả nấm mồ bọn họ cũng không dám đắp, chứ đừng nói đến mộ bia.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi còn sống giết biết bao nhiêu địch nhân, sau khi chết lại phải táng thân nơi hoang dã, mỗi lần Ngô Tam nghĩ đến đây, đều cảm thấy nội tâm mình một trận thê lương.
“Hải Tử, Trường Mao Nhi, A Nghĩa...” Ngô Tam ngồi đếm những huynh đệ mà mình tự tay chôn xuống.
“Ngươi tìm ta có việc gì?” Du Thiệu Thanh cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Ngô Tam ngẩn người, rốt cuộc cũng nhớ mình tới đây để làm gì, hắn lên tinh thần nói: “Là Đại Ngưu kêu tôi nói cho ông biết, người Hung Nô đã hạ trại dưới chân núi, đêm nay muốn qua sông tận diệt chúng ta.”
Địa thế của bọn