CHƯƠNG 119: CỬU CA VÔ CÙNG HIỂU CHUYỆN
Edit: Lan Anh
Cao Viễn Tỉnh lại thì đã được đưa về quý phủ, ông chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vô cùng chua xót vì đột ngột tiếp xúc với ánh sáng, một khuôn mặt non nớt mơ hồ xông vào tầm mắt của ông.
“Thúc công! Thúc công tỉnh rồi?” Kỳ Lân kích động nói.
Cao Viễn nâng cánh tay suy yếu lên, vuốt vuốt cái đầu đang choáng váng: “Chuyện này là thế nào?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thúc công té xỉu trong đại lao, là Uông công công đưa thúc công về! Uông công công còn kêu thái y tới chẩn trị cho thúc công... Có phải bệ hạ đã hết sinh khí với thúc công rồi không?” Kỳ Lân nói một hơi.
Cao Viễn chóng mặt ngồi dậy.
“Đúng rồi thúc công, Tiêu đại nguyên soái đã rời kinh!” Kỳ Lân hay thiếu niên nói chung đều có một vị anh hùng cho riêng mình, đồng thời cũng muốn trở thành anh hùng, cũng sẽ đặt sự chú ý lên vị anh hùng trong lòng, mà không thể nghi ngờ, Tiêu Chấn Đình chính là anh hùng trong lòng hắn, “Tiêu tướng quân mang binh đi! Thúc công, có phải ngài ấy lại muốn ra chiến trường?”
“Hắn đã sớm giao binh quyền ra, làm sao có thể đi đánh...” Cao Viễn nói được một nửa liền nhớ đến lời mình chưa nói hết với hoàng thượng, hình như mình vẫn chưa nói người sống sót cuối cùng kia là ai, Hoàng thượng lại cho Tiêu Chấn Đinh xuất binh, chẳng lẽ cho rằng... cái người sống sót duy nhất kia là Tiêu Diễn?
Tiêu gia chín đời đơn truyền, đến phụ thân của Tiêu Chấn Đình mới chân chính khai chi tán diệp, trên Tiêu Chấn Đình có một vị ca ca, Tiêu Diễn là đích tử duy nhất của ca ca hắn, mà dưới gối Tiêu Chấn Đình lại không có con, nếu Tiêu Diễn không còn, dòng chính giữ hương hỏa cho Tiêu gia cũng không còn.
Chả trách Hoàng thượng lại khẩn trương như vậy, đến cả Tiêu Chấn Đình mà Hoàng thượng cũng cho xuất binh.
Chỉ tiếc...
Cao Viễn nhắm mắt lại, dừng những suy nghĩ quay cuồng trong đầu mình.
“Thúc công! Thúc công!” Kỳ Lân lắc lư trước mặt ông, “Để con đi mời thái y, Trương thái y đang chờ ở đại sảnh, nói nếu thúc công tỉnh thì đi gọi ông ấy.”
“Chậm đã.” Cao Viễn bắt được tay Kỳ Lân, “Ta hơi mệt, còn chuyện ta tỉnh lại đừng nói cho ai hết.”
“Dạ?” Kỳ Lân không hiểu trừng mắt nhìn, “Tại sao a?”
Cao Viễn không muốn nhiều lời nữa, chậm rãi nằm xuống.
...
Lại nói ngày mười sáu tháng giêng hôm đó, sau khi Yến Cửu Triêu rời đi, Thiên Hương lâu bị người đến phá liền truyền đi khắp Kinh Thành, ngày đó khách nhân bị dọa chạy có không ít người thấy được chân dung của Yến Cửu Triêu, một bên cảm thán người này có vẻ ngoài như thiên tiên, lại nghe hộ vệ gọi hắn là thiếu chủ, có thể hoành hành bá đạo như vậy ở Kinh Thành, trừ bỏ vị ở Yến thành kia thì làm gì còn ai khác.
Quả nhiên, sau đó đã được Thiên Hương lâu nghiệm chứng suy đoán.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng khiến đám người trợn mắt há mồm là, Yến thiếu chủ không chỉ đánh thiếu gia của Thiên Hương lâu, mà ngay cả mặt mũi của Nhị điện hạ cũng không cho.
Phải có lá gan bao lớn, mới không cho Hoàng tử mặt mũi như vậy?
“Đó là các ngươi không nhìn thấy, mặt Nhị điện hạ lúc đó đen thành than luôn!”
Trong một gian trà lâu, một vị đại hán trung niên miêu tả sinh động như thật những chuyện mà