CHƯƠNG 13: BÁN GIÁ TRÊN TRỜI
Edit: Lan Anh
Du Phong không ngờ nàng dẫn hắn đến Phỉ Thúy Lâu.
“Tới nơi này làm gì?” Du Phong căng thẳng hỏi, quần áo bọn họ nghèo nàn, còn mang theo thùng gỗ, đòn gánh, đến tửu lâu toàn là người cẩm y ngọc thực, bọn họ bước vào là sẽ gây chú ý.
Du Uyển thầm nghĩ, đây mới là phản ứng của người 18-19 tuổi, bản thân nàng tuy còn nhỏ tuổi còn trẻ, nhưng đến cùng nàng không phải là tiểu nha đầu chân chính.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển dùng ánh mắt nhìn tiểu hài tử nhìn về phía Du Phong, trấn an cười một tiếng: “Tất nhiên là ăn cơm a.”
Du Phong ngược lại hít một hơi khí lạnh: “Nơi này cũng không phải là nơi chúng ta nên đến ăn cơm!”
“Chúng ta đi ăn mì, mì thịt!”
Bình thường đến cái bánh bao hắn còn không mua nổi, có thể đưa ra chủ ý đi ăn mì thịt, là đối với Du Uyển hắn đã dùng hết mười điểm xa xỉ.
Du Uyển lại giả vờ như không nghe lời hắn nói, tìm nơi hẻo lánh nhất ngồi xuống.
Nàng thích yên tĩnh, điểm này cho dù là kiếp trước hay kiếp này đều không thay đổi.
Du Phong khó thở: “Muội làm sao lại...”
Lời nói đến một nửa, tiểu nhị lười biếng bước lại đây, tức giận nói: “Hai vị muốn ăn cơm?”
Du Uyển đem bạc vụn để lên trên bàn: “Bao nhiêu đây, đủ cho chúng ta ăn vài món không?”
Tiểu nhị sững sờ, nhìn nghèo kiết như vậy, lại có bạc?
Đôi mắt hắn đảo quanh, cười cười: “Đủ đủ đủ! Đương nhiên đủ, hai vị có muốn ăn chút gì không?”
“Đại ca muốn ăn cái gì?” Du Uyển hỏi.
Du Phong giảm thấp âm lượng: “Đừng hồ nháo nữa!”
Du Uyển cười nói: “Nếu đại ca không biết ăn gì, vậy muội gọi món đây, muội muốn ăn thịt kho tàu.”
Tiểu nhị cười tủm tỉm: “Vậy là ngài đã đến đúng chỗ, nhà ta có món chủ lực là thịt kho tàu ăn với măng chua, măng chua là món bí quyết gia truyền của Lưu ngự trù, bên ngoài không có đâu! Còn có gà hấp muối, cũng là sở trường của Lưu ngự trù!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tốt.” Du Uyển nghe xong gật gật đầu, lại hỏi mấy món chiêu bài ở Phỉ Thúy Lâu, “Tất cả đều lên hết.”
“Muội cho ta ăn cơm chém đầu sao?” Du Phong lạnh như băng hỏi.
Du Uyển đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười: “Nếu đại ca ăn cơm chém đầu, muội nhất định sẽ tự mình nấu.”
Du Phong không biết sao lại nghĩ đến nồi thịt cháy đen, thân thể không khỏi run lên.
Một bàn đồ ăn rất nhanh đã được bê lên, Du Phong thật sự không hiểu nha đầu này đang muốn làm cái gì, tiền là do nàng kiếm được, hắn chỉ góp chút sức, coi như nàng có xài hết thì hắn có thể làm được gì?
Quả nhiên trông cậy vào nha đầu này là không được.
Du Phong ăn mà cảm thấy nuốt không trôi, lòng nặng trĩu.
Du Uyển ăn rất dụng tâm, mỗi món đều rất nghiêm túc thưởng thức, nhưng nàng không ăn quá nhiều, tất cả các món đều chỉ nếm thử liền buông đũa.
“Ăn no rồi?” Dứt lời, Du Phong cảm thấy mình không nên hỏi câu quan tâm như vậy, lại nghiêm mặt nói: “Bây giờ về nhà được chưa?”
Du Uyển lắc đầu cười một cái: “Còn có Bạch Ngọc Lâu chưa có ăn đâu đại ca.”
“Ngươi...” Du Phong tức giận đến mức bật dậy, “Nếu muội muốn lôi kéo ta sống phóng túng, ta đây không hề cảm thấy hào hứng!”
Nói xong, hắn cất bước bỏ đi.
“Đại ca không muốn kiếm 20 lượng bạc sao?”
Du Uyển nhẹ giọng mở miệng.
Du Phong dừng chân, nghiêng đầu kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng cười nhạt: “Như vậy, huynh nên đem chỗ này ăn hết.”
“Ăn cơm... là có bạc?”
“Đúng, ăn cơm là có bạc.”
Du Phong mấy ngày nay bồi nàng làm quá nhiều chuyện hoang đường, cũng không khác lúc này cho lắm, huống chi bây giờ cũng không thay đổi được gì, hắn cũng không muốn bụng đói mà lên nha môn, vẫn là ăn no rồi lên nha môn cũng được.
Du Phong ngồi trở về, cùng Du Uyển đem một bàn đồ ăn ăn sạch sẽ, Du Uyển ăn cũng không nhiều, phần lớn đều vào bụng hắn.
Sau đó hai người lại đến Bạch Ngọc Lâu, cũng kêu một bàn đồ ăn tương tự như vậy.
Sau khi nếm thử từng cái, Du Uyển để đũa xuống: “Đại ca cảm thấy mùi vị như thế nào?”
Du Phong trầm tư một chút, nghiêm túc nói ra: “Xác thực không tốt bằng Phỉ Thúy Lâu.”
Du Uyển chỉ bàn đồ ăn nói: “Gà hấp muối da không đủ độ xốp giòn, nước dùng có chút vị chát.”
“Không sai.” Du Phong gật đầu, hơi kinh ngạc với lời nhận xét như vậy của nàng, giống như nàng đã nếm qua đồ ăn này vô số lần...
“Đại ca cho rằng tại sao?” Du Uyển kéo Du Phong ra khỏi suy nghĩ của chính mình.
Du Phong vô ý thức nói: “Còn có thể tại sao? Phỉ Thúy Lâu mời được ngự trù trong cung...”
Du Uyển nói: “Chẳng lẽ đại ca cảm thấy ngự trù có thể làm đồ ăn cho khách trong Phỉ Thúy Lâu sao? Đại ca có tin hay không, đồ ăn vừa rồi chúng ta ăn, không