CHƯƠNG 149: CHIẾN THẮNG HOÀN MỸ
Edit: Lan Anh
Vòng này các Ngự trù bình phẩm đồ ăn hơi lâu một chút, nhưng chuyện này cũng có thể lý giải, ba người đều lấy bản lĩnh của mình mà đánh tới vòng này, các Ngự trù khó mà lựa chọn, nhưng không ai ngờ thực ra các Ngự trù là bị hun đến hỏng...
Trong hành lang chen đầy người, có người đợi kết quả, có khách nhân hóng chuyện, cũng có người bị rớt ở mấy vòng trước, Bạch Đường ngồi ở phòng nhỏ không yên, cũng chạy tới đại đường.
Thôi chưởng quỹ sợ cô nãi nãi này không giữ được miệng nên kiên trì đi theo.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Đường đang hóng kết quả, cũng không gây rắc rối.
“Làm thần bí như vậy làm gì? Không phải kết quả là Đỗ nương tử thắng sao?”
“Đúng vậy a, nhất định là Đỗ nương tử!”
“Còn không phải sao? Trừ bỏ Đỗ nương tử, ai còn có tư cách chiến thắng? Cái tên đầu bếp như đầu gấu kia sao? Hay là cái người què kia?”
“Ha ha!” Đám người cười vang.
Thôi chưởng quỹ nhìn qua bóng lưng của tiểu thư nhà mình, âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, tiểu thư đây là chờ kết quả đến ngốc luôn, nếu nàng nghe được những lời hỗn trướng ban nãy, sợ là đã tiến lên cho mỗi người một cước rồi.
Bạch Đường xác thực không nghe thấy, nhưng nàng cũng không phải hoàn toàn ngóng kết quả, ánh mắt nàng rơi vào hành lang ở lầu ba, thân phận Nhan Như Ngọc đã sớm truyền ra ngoài, lúc này ở trước phòng nhỏ của nàng ta bu đầy người, tất cả đều tới chúc mừng Đỗ nương tử.
Một đám người cười đến mặt đầy hồng quang, phảng phất như đã nhìn thấy kết quả ở chỗ Ngự trù, mà đám người lấy lòng cũng chúc mừng Nhan Như Ngọc, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, có thể thấy được nàng ta cũng đã nhận định Đỗ nương tử thắng là không thể nghi ngờ.
Thật sự là Đỗ nương tử thắng sao?
Bạch Đường nóng nảy.
Cũng không biết chờ đến bao lâu, cuối cùng đã chờ được kết quả tỷ thí.
Nhưng cũng không phải là Đỗ nương tử!
“Cái này sao có thể?” Nhan Như Ngọc mở mắt to mắt hạnh, trừng người đến thông báo, “Ngươi có nghe lầm hay không?”
Lệ Chi lo lắng nói: “Nô tỳ cũng nguyện mình nghe lầm, nô tỳ đã hỏi đi hỏi lại mấy lần.”
Đỗ nương tử không giống Nhan Như Ngọc biểu hiện ra mặt, nhưng cũng có thể nhận ra thần sắc của nàng lạnh xuống mấy phần.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Như Ngọc cau mày nói: “Người nào thắng? Ngươi đừng nói với ta là Túy Tiên cư?”
Lệ Chi cúi đầu xuống: “Dạ... chính là Túy Tiên cư.”
Người thắng cuối cùng vậy mà không phải là Đỗ nương tử, mà là Túy Tiên cư, cái tin tức này khiến mọi người đều sôi trào, tuy nói vị Du đầu bếp này xuất thân từ Thiên Hương lâu, nhưng vì chuyện Dương đại trù ăn cắp thực đơn nên họ cũng không nhận mặt nhau, nhưng so với Đỗ nương tử thì họ có chút không thể sánh bằng.
“Có phải ta nghe sai rồi không?”
“Ta nghe nói lão bản của Túy Tiên cư là Phó minh chủ của thương nghiệp ở Giang Tả.”
Vị khách nhân này nói bóng nói gió là Túy Tiên cư thắng dựa vào quan hệ.
“A, sao ngươi không nói Đỗ nương tử có hậu phương là thiên kim Phủ Tướng quân? Phủ Tướng quân lại có hậu trường là Yến thiếu chủ a?” Bạch Đường nói thẳng ra, khiến người kia á khẩu không nói nên lời.
Lại có người nói: “Thế nhưng ta nghe nói, nữ đầu bếp của Túy Tiên cư, hôm qua được Nhị hoàng tử tự mình cứu kìa, nàng là nữ nhân của Nhị hoàng tử, nếu nói trên đời này người không e ngại Yến thiếu chủ thì chỉ có Nhị điện hạ.”
Nhị điện hạ chính là nhi tử mà Hoàng đế coi trọng nhất, mẫu phi lại là người chấp chưởng hậu cung, thân phận này tự nhiên có thể phân cao thấp với Yến thiếu chủ.
Đây là tin tức mà Nhan Như Ngọc truyền ra, nếu không chẳng có ai biết người mà Nhị hoàng tử ôm lên lầu là ai?
Âm thanh bất mãn ngày càng nhiều, ai cũng không tin đầu bếp Túy Tiên cư thắng Đỗ nương tử bằng thực lực, Đỗ nương tử cũng không tin.
Đỗ nương tử lắc đầu nói: “Không có khả năng, ta dùng nước sốt do sư phụ làm, không thể nào thua được.”
Một nam tử bênh vực Đỗ nương tử: “Mời Ngự trù ra đây! Chúng tôi muốn một lời giải thích!”
Lòng người luôn dễ dàng bị kích động, có người thứ nhất ra mặt, đương nhiên sẽ không thiếu người thứ hai thứ ba.
Lại thêm một nam tử đứng ra nói: “Đúng! Cần một lời giải thích! Cũng phải để chúng tôi mở mang kiến thức một chút, hắn ta dùng tay nghề như thế nào để thắng Đỗ nương tử?”
Bình phẩm là chuyện của các Ngự trù, đương nhiên sẽ không vì có người gây sự mà tùy ý sửa kết quả, nhưng lúc này Đỗ nương tử lại tìm tới cửa.
Vừa bước vào nàng liền ngửi thấy một mùi không thể miêu tả, không giống mùi đậu hũ thối nhưng cái mùi này lại vương vấn kéo dài, giống như chỉ cần dính vào một chút là có thể thối cả ngày.
Ở nơi này, mùi kho của nàng làm ra đã bị cái mùi này che lấp không thể nghe ra một tí gì.
Tại sao lại có thể như vậy? Nàng dùng nước sốt tự tay sư phụ ủ, làm sao có thể...
Đỗ nương tử bị hun đến suýt nữa quên mất chính sự, cũng may nàng kịp thời hoàn hồn, nàng nhìn sáu vị Ngự trù đang ngồi trong phòng, không hiểu hỏi: “Các vị đại nhân, không biết tài nghệ của ta không bằng người chỗ nào, mà lại bại bởi Túy Tiên cư?”
Thần sắc nàng thanh cao, trong giọng nói đầy sự khinh thường với Túy Tiên cư.
Các Ngự trù hữu tâm để nàng nếm thử tay nghề của Túy Tiên cư, nhưng nhìn đến cái bát trống rỗng, không hẹn mà thấy xấu hổ.
Nói chỉ ăn một miếng, sao bây giờ không còn một miếng?
Trương ngự trù cầm đầu hắng giọng một cái, sai người đi qua phòng nhỏ gọi đại bá qua.
Đại bá đã biết kết quả cuối cùng, bị kêu lên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, hai ngày thi đấu này, ông đã nhìn ra tính nết của Đỗ nương tử, thanh cao tự ngạo, trừ bỏ Bảo Thần Trù, chỉ sợ nàng ta không để ai vào mắt, ông thắng nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ không phục.
Khi nhìn thấy Đỗ nương tử ở đó, ông càng chắc chắn suy đoán của mình.
“Gặp qua các vị đại nhân.” Ông cầm quải trượng, khom người hành lễ.
Ngự trù đã sớm nghe qua vị đầu bếp bị tật ở chân này, nhưng chân chính gặp vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc, không kiêu ngạo không tự ti, mang theo một cỗ khí độ khó nói thành lời, không hổ là đầu bếp ở Thiên Hương lâu đã trải qua bao nhiêu sự đời.
Trương ngự trù thẳng thắn biểu đạt nghi vấn của Đỗ nương tử: “...ngươi thấy thế nào? Ngươi có cảm thấy chúng ta đã phán định sơ suất không?”
Đại bá không trả lời, mà đi đến trước bàn cơm, nhìn thoáng qua món Đỗ nương tử làm, cầm đũa lên, tinh tế nếm thử, nước canh, da chân giò, thịt giò, có thể nói là nhất phẩm.
“Tôi nghe nói là Đỗ nương tử dùng nước sốt của Bảo Thần Trù?” Ông để đũa xuống nói.
Đỗ nương tử thanh cao nói: “Không sai, là sư phụ ta tự mình điều chế nước sốt.”
Đại bá nói: “Lúc tôi còn làm việc ở Thiên Hương lâu chưa từng được gặp Bảo Thần Trù, nhưng may mắn đã được nếm qua nước sốt ông làm, cùng với mùi vị của Đỗ nương tử làm không giống nhau lắm.”
Đỗ nương tử nhăn mày: “Ngươi có ý gì? Ngươi hoài nghi ta mượn danh nghĩa sư phụ ra để làm mánh lới sao?”
Đại bá lắc đầu nói: “Ý của tôi không phải như vậy! Chẳng qua tôi thấy Đỗ nương tử chỉ làm được phần hình, không làm được phần thần, không lĩnh hội được tinh túy của nước sốt.”
Đỗ nương tử nắm chặt tay, khó tin mà nhìn người nam nhân trước mắt này, không phải là ông ấy nói nặng với nàng, mà ông đã nói trúng tim đen của nàng, khi sư phụ giao bình nước sốt cho nàng, đã từng nói: “Uyển Thanh à, chờ đến lúc con lĩnh hội được tinh túy của nước sốt này, cũng là lúc con có tư cách kế thừa y bát của vi sư.”
Nàng đã nghiên cứu ròng rã ba năm, rốt cuộc đã làm ra mùi vị mà mình hài lòng, nàng không tin mình không thành công, nhất định là cái ông què này nói chuyện bậy bạ.
“Tốt, nếu ngươi nói ta làm không đúng, không bằng ngươi nói cho ta biết, ngươi nghĩ rằng nước sốt này có tinh túy gì?”
Đại bá không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có dư nước sốt không? Cho tôi mượn dùng một chút!”
Đỗ nương tử liếc mắt với hạ nhân, hạ nhân liền đi vào phòng bếp ôm nửa bình nước sốt còn lại tới.
Đại bá không nói hai lời, ôm bình nước sốt đi vào phòng bếp của mình.
Du Uyển thấy ông cầm một cái bình lạ, hỏi: “Muốn nấu nữa ạ?”
Đại bá nói: “Để ta tự mình làm.”
Du Uyển với Du Phong trao đổi ánh mắt, lần lượt đi ra ngoài.
Đỗ nương tử cũng đoán được ông sẽ đi tới phòng bếp, còn tưởng làm đồ ăn gì phức tạp, nhưng không ngờ chỉ là một bát mì sợi nhạt nhẽo, không dùng dầu thực vật đắt đỏ, mà chỉ dùng mỡ heo, cùng với trứng luộc, vài miếng hành lá, một muỗng nước dùng, chính là toàn bộ gia vị của bát mì này.
Mùi kho của Đỗ nương tử mang theo cỗ mùi nồng đậm, nhưng trái ngược với nó thì bát mì này lại thơm nhẹ nhàng, cảm giác không còn cao cấp như món kho, mà giống như lúc đi ngang qua một nhà dân nào đó, lơ đãng nghe được mùi thơm này.
Đỗ nương tử bỗng nhiên nhớ tới cái bếp lò bóng nhẫy