CHƯƠNG 18: TRÙ NGHỆ KINH NGƯỜI
Edit: Lan Anh
Bên nhà đại bá đang nói đến chuyện ban sáng, đại bá mẫu bưng chén thuốc tiến đến.
Tiểu khuê nữ ngồi trên đùi cha mình, gặm bánh quế mà Du Phong mang về.
Du Phong cùng Du Tùng đứng nghiêm chỉnh trước mặt cha mình. Hai anh em nhà này, bất luận là ai phạm sai lầm, đều cùng bị phạt.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bất quá trước kia đều là Du Tùng gây rắc rối, làm liên lụy đến Du Phong, hôm nay người gây họa ngược lại là Du Phong.
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Đại bá nặng nề hỏi.
Đại bá mẫu nhìn con cả một chút, đem thuốc còn nóng để lên bàn, nhân tiện ôm lấy tiểu khuê nữ đang gặm bánh quế ngon lành.
Thấy Du Phong không lên tiếng, Du Tùng lấy cùi chỏ thọc hắn: “Huynh nói một câu đi a, đến cùng Triệu thị đã làm gì mà huynh phải đánh bà ta?”
Hắn không tin là đại ca đánh Triệu thị, tuy A Uyển là cái nha đầu hỗn trướng, nhưng tam thẩm là người tốt, vì tam thẩm mà ra mặt cũng không vấn đề gì, nguyên nhân tại sao thì hắn không biết, tính tình của đại ca hắn biết rõ. Làm sao có thể quyền đấm cước đá với nữ nhân được?
“Đánh chính là đánh.” Du Phong nói.
Lý Chính không tin hắn, hắn liều mạng nghĩ muốn giải thích, nhưng ai sẽ tin hắn đây, hắn cũng không muốn nói nữa.
“Tại sao huynh lại đánh người?” Du Tùng nói thầm, muốn nhận được một lời giải thích.
Đại bá mẫu tức giận nói: “Có phải A Uyển kêu con đánh? Mấy ngày này con toàn tới nhà nàng, còn cùng nàng ta đi lên trấn, ta còn chưa có hỏi con là tại sao!”
Du Tùng hậm hực sờ lỗ mũi một cái, việc A Uyển lập ước hẹn với hiệu thuốc, đại ca dặn hắn đừng nói với ai trong nhà, nhưng lúc này không phải là hắn lỡ miệng, mà là không giấu được...
“Ta hỏi con đó?” Đại bá mẫu nhấn mạnh.
Tiểu khuê nữ nhìn mẫu thân của mình một cái, lại tiếp tục chiến đấu với hộp bánh quế.
Thiếu A Uyển nhân tình lớn như vậy, Du Phong cũng không có ý định giấu mọi người trong nhà nữa, tất nhiên khi mẫu thân hắn hỏi tới, hắn dứt khoát nói hết toàn bộ sự việc xảy ra ở hiệu thuốc.
Nghe xong lời nói của Du Phong, hai phu thê đều sợ ngây người, ai cũng không ngờ A Uyển lại thay bọn họ trả hết nợ.
Sự việc lúc trước cũng khá là trùng hợp, Du Khai Dương (đại bá) tuy là cứu A Uyển, lúc đó mưa to tầm tã, A Uyển căn bản không biết bản thân mình suýt mất mạng, lại càng không biết là có người cứu mình, nàng không biết gì về tai nạn xảy ra ngay sau lưng mình.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Khai Dương kiên quyết không cho mọi người nói ra chân tướng.
Chân Du Khai Dương vì cứu A Uyển mà gãy, nhưng A Uyển thà lấy tiền đem cho nhà Triệu gia, cũng kiên quyết không cho bọn họ mượn một đồng.
Cái nha đầu không có lương tâm này, làm sao có thể trả nợ cho bọn họ được?
Nếu như nói chuyện Du Uyển trả nợ giùm đủ khiến người ta chấn kinh, thì chuyện kế tiếp Du Phong kể, lại làm bọn họ choáng váng tại chỗ, đó là nàng đã trả sạch nợ.
“Đã trả sạch.”
“Trả, trả sạch?!” Du Tùng cũng không giữ được bình tĩnh, “Đây chính là hai mươi lượng bạc a! Chỉ bằng đống cá với măng đó, mà có thể bán được nhiều tiền như vậy sao?”
Cá với măng đương nhiên là không đủ, ngay lúc Du Phong đang suy nghĩ có nên đem chuyện Du Uyển hiểu cách tinh luyện muối ra nói cho mọi người hay không, thì Du Uyển mang theo sủi cảo qua nhà.
“Muội tới đây làm gì?” Du Phong mở cửa.
Du Uyển đem cái xửng được che kín nhét vào trong ngực Du Phong: “Huynh chưa ăn cơm chiều sao? Hôm nay vất vả cho huynh rồi.”
Hắn vất vả cái gì? Nấu muối là vất vả sao?
Du Phong không định nhận, nào biết tiểu muội muội nện bước chân nhỏ chạy tới. Bé con khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt thật to, nhìn qua thập phần đáng yêu.
Cô bé nhìn qua cái xửng đầy mùi thơm, lập tức nước miếng không kìm được chảy ra.
Du Uyển xoa xoa khuôn mặt của tiểu muội muội, nói với Du Phong: “Sủi cảo nên ăn lúc còn nóng, muội về trước đây.”
“Đây là cái gì?” Du Phong phát hiện dưới lớp