CHƯƠNG 22: GÀ ĐẺ TRỨNG
Edit: Lan Anh
Lại nói đến Du Uyển, nàng săn được năm con gà rừng mập cùng với hai con thỏ bự con, cái gùi được chất đầy, không còn chỗ để chứa măng mùa đông, nàng chỉ đào vài cây ôm trong ngực rồi hài lòng mà xuống núi.
Tiểu Thiết Đản cho rằng tỷ tỷ muốn đi đào măng với câu cá, đang ngồi đếm ngón tay xem hôm nay được ăn mấy con cá, kết quả thấy tỷ tỷ cõng mấy con gà rừng với thỏ rừng về.
Tiểu Thiết Đản chưa bao giờ thấy con gà lớn như vậy, lại còn có thỏ nữa, con mắt sáng lên: “A tỷ! Đây là con gà sao? Sao gà lại lớn như vậy? Con thỏ cũng thật lớn nha! So với thỏ ở nhà Lý Chính còn lớn hơn!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con thỏ thế nhưng là vật hiếm, không phải nhà nào cũng có thể nuôi, lúc trước Lý Chính lên trấn mua được một con thỏ xám, vậy mà khiến cả thôn đều hâm mộ.
“A tỷ! Tỷ bắt thỏ ở đâu vậy?” Tiểu Thiết Đản ngồi xổm xuống, rờ tai của con thỏ.
Du Uyển nắm tay nhỏ của đệ đệ lại: “Coi chừng nó cắn đệ.”
“Con thỏ biết cắn người?” Tiểu Thiết Đản không hiểu hỏi.
“Đương nhiên.” Thỏ nhà lâu lâu còn cắn người, huống chi hai con này còn là thỏ hoang. Bất quá, nhắc tới cũng lạ, bọn chúng là thỏ rừng không sai, nhưng so với tưởng tượng của nàng thì chúng hơi ngoan ngoãn thái quá, nếu không phải chỗ đó là địa phương vắng vẻ, nàng còn sợ gà với thỏ đều được nuôi thả rông.
Du Uyển đem thỏ rừng nhốt vào cái chuồng gà ở ngoài.
Nói là chuồng gà, kỳ thật chỉ là lấy cây trúc vây thành vòng tròn, cao khoảng hai thước, đường kính không đến một mét.
Tiểu Thiết Đản ngoan ngoãn ngồi xổm trước chuồng gà, mắt không nháy mà nhìn chằm chằm hai con thỏ.
Du Uyển nhìn hắn cười: “Buổi tối muốn ăn thịt thỏ sao?”
“A?” Tiểu Thiết Đản xoay đầu lại, một mặt hoảng sợ mà nhìn a tỷ của mình, con thỏ đáng yêu như thế, làm sao lại có thể ăn?
“Không muốn ăn?” Du Uyển vội nói.
Tiểu Thiết Đản nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Du Uyển nói: “Vậy đem đi bán.”
Tiểu Thiết Đản: “....”
Du Uyển đem gà rừng bỏ vào lồng gà.
Lúc Khương thị đi tới hậu viện, thấy Du Uyển đang xách lồng gà để xuống dưới mái hiên ở hậu viện, trời đông giá rét, không biết khi nào tuyết rơi, vẫn là nên lo trước.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển cất kỹ lồng gà, vừa quay đầu thì thấy mẫu thân đang đứng dựa vào khung cửa ở nhà chính, một mặt vui vẻ nhìn nàng.
Cho dù là một thân vải thô áo gai, Khương thị vẫn như cũ đẹp như tinh linh trong rừng, dung mạo tuyệt sắc như vậy, mỗi lần nhìn là mỗi lần bị kinh diễm.
Nhưng điều làm Du Uyển để ý là ánh mắt đầy ý vị thâm trường của Khương thị.
Không lẽ mấy ngày nay mình thể hiện mình quá tài giỏi, nên khiến mẫu thân hoài nghi?
“Nương...”
Du Uyển đang muốn tìm cái cớ cho mình, thì Khương thị đột nhiên mở miệng: “Ta đã nói rồi, đầu óc của con lúc trước đích thực là bị hỏng.”
Du Uyển: “...”
Quét dọn xong hậu viện, Du Uyển mới cùng Khương thị nói đến sự tình của đại bá: “Nương, muốn đưa đại bá lên kinh thành trị chân thì cần bao nhiêu bạc?”
Khương thị nâng cằm nghĩ nghĩ: “Chí ít... 100 lượng a.”
Du Uyển líu lưỡi: “Nhiều như vậy?”
“Ân.” Khương thị tỉnh táo gật đầu, “Đại bá của con đã bỏ qua thời gian trị liệu tốt nhất, đại phu bình thường thì không chữa được bệnh, danh y thì lại không có đủ tiền để xem... Nếu không tại sao lại nói dân chúng không được sinh bệnh đâu.”
Từ trong miệng một nông phụ lại thốt lên hai chữ “Dân chúng”, cảm giác như một ngoại nhân đang kể về một đám người ở tầng lớp khác.
Du Uyển nhìn Khương thị một chút.
Khương thị cũng hướng nàng nhìn lại, cười một tiếng nói: “Bất quá ta tin tưởng A Uyển, nhất định con sẽ kiếm được nhiều bạc như vậy.”
‘Nhiều như vậy’... Lúc này mới giống như một nông phụ đang nói