CHƯƠNG 66: XỬ LÝ
Edit: Lan Anh
Tiếp nhận 500 tinh binh, đây là nhiệm vụ chỉ có Thiên phu trưởng mới có tư cách nhận, Thiên phu trưởng trong doanh địa cũng không phải chết hết, vậy mà giờ phút này, Nhan Tùng Minh chỉ coi trọng Du Thiệu Thanh.
Du Thiệu Thanh đành lĩnh mệnh đi.
Chốc sau trong doanh địa liền xuất hiện cái xác đầu tiên của Hung Nô tử sĩ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nháy mắt sau đó liền xuất hiện cái thứ hai, thứ ba...
Nguyên một đám tử sĩ có thủ pháp quỷ dị đều bị Du Thiệu Thanh thanh trừ.
Nhưng 500 tinh binh không phải không có thương vong, bọn họ hoàn toàn tương phản với những tử sĩ Hung Nô có võ nghệ cao cường, được huấn luyện nghiêm chỉnh, các tinh binh đơn độc đấu với chúng đều không phải là đối thủ, Nhan Tùng Minh chỉ lo vui mừng khi thấy thi thể của tử sĩ bên địch ngã xuống mà không nhìn thấy địch ngã một thì bên mình ngã ba.
Du Thiệu Thanh giết đỏ cả mắt, một kiếm liền chém được một đầu tử sĩ.
Máu bắn đầy người.
Tiêu tướng quân bị trọng thương được thủ hạ cõng trở về.
Mà cùng ông giết ra một đường máu – 2000 kỵ binh không một ai sống sót.
Nguyên lại quân Hung Nô không chỉ có 5 vạn, đánh ra một đường về sau phát hiện ở hậu phương chúng có thêm 5 vạn đại quân.
2000 kỵ binh trước mặt 10 vạn đại quân hoàn toàn không có chút sát thương nào.
Tộc Hung Nô đánh vào doanh địa, đại doanh Tây Bắc tan rã, hơn hai vạn binh sĩ mà chỉ còn hơn một trăm người hộ tống Tiêu tướng quân trốn thoát.
Bọn họ trốn vào Tuyết Sơn, nơi được mệnh danh là tử địa, đây là nơi duy nhất không bị người Hung Nô trấn giữ, đi vào cũng chết nên chúng không có cử người trông coi ở đây.
Sau khi vào núi thì mọi người lại tách nhau ra.
Ngô Tam một mực đi theo Du Thiệu Thanh, cùng bọn họ đi còn có năm tân binh mới nhập doanh hơn một tháng.
Tân binh không phải thủ hạ của Du Thiệu Thanh, Bách phu trưởng của bọn họ đã hy sinh, vốn được Tiêu tướng quân điều động đến trông coi lương thảo, thế nhưng Tiêu tướng quân đi mất rồi, lương thảo cũng không thấy đâu.
Năm người đáng thương đi phía sau, họ sợ Du Thiệu Thanh đuổi bọn họ đi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Thiệu Thanh dừng bước chân lại nói: “Phía trước có một cái sơn động, đi vào đó tránh một chút.”
Ngô Tam xung phong đi trước, trên người hắn cõng một cái bao lớn hì hục tiến vào hang.
“Lão Du!” Ngô Tam kiểm tra sơn động xong, vẫy tay với Du Thiệu Thanh.
Du Thiệu Thanh cất bước đi tới.
Tân binh đưa mắt nhìn nhau rồi đi theo.
Sơn động coi như rộng rãi.
Ngô Tam mở túi đồ ra, lấy lương thảo cùng với hai mươi cái bánh màn thầu trắng bóng, năm cân mật trắng, năm cân gạo tẻ cộng thêm hai cái bình của Du Thiệu Thanh, hắn phải liều chết xông vào để lấy ra đó.
Nhìn thấy hai cái bình, hai mắt Du Thiệu Thanh sáng lên.
Ngô Tam cười hắc hắc: “Biết ngay là ngươi không nỡ! Tẩu tử với tiểu chất nữ đưa đồ tới, ta có chết cũng phải lấy cho ngươi!”
“Đa tạ.” Du Thiệu Thanh nói.
Ngô Tam bĩu môi: “Ở cùng ngươi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nói đa tạ ta đấy.”
Mọi người đều đói, Du Thiệu Thanh chia cho mỗi người một cái bánh màn thầu, đám tân binh như lang như hổ mà gặm, còn chưa gặm được hai cái thì gặp Nhan Tùng Minh với mười tên bộ hạ trốn đến đây.
Nhan Tùng Minh cực kỳ chật vật, búi tóc tán loạn, giày cũng rơi mất một chiếc, vừa vào sơn động liền thả mình ngồi xuống đất.
“Tiêu tướng quân đâu?” Du Thiệu Thanh mười phần trung khí hỏi.
Nhan Tùng Minh vừa thở dốc vừa tức giận nói: “Lời này... ta... ta còn phải.... hỏi ngươi đó!”
“Hỏi chúng ta làm gì?” Ngô Tam khẽ nói. “Chúng tôi phụ trách phía sau, vốn cũng không cùng Tiêu tướng quân ở cùng một chỗ, ông lại là thị vệ cận thân của Tiêu tướng quân!”
Nhan Tùng Minh nghẹn, đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận là do mình chỉ biết bảo mệnh, bỏ lại Tiêu tướng quân đang bị thương.
Du Thiệu Thanh nhìn