Editor: Nhan
Sau khi Khúc Yên rời đi, cô tìm một khách điếm khác, bọc lấy ba lớp chăn bông, cắm đầu ngủ một giấc.
Ngày thứ hai dậy, tinh thần cô sáng khoái, dược tính của xuân dược cũng đã hết.
Rửa mặt xong, cô định đi dạo phố.
Cô còn chưa có thời gian thưởng thức đồ ăn của thế giới cổ đại này.
Nhiệm vụ cái gì chứ, ném qua một bên đã!
Khúc Yên tiêu sái lấy ra một bao bạc vụn từ trong không gian, mua đồ ăn bên đường -- mứt quả ngọt ngào, bánh nướng thơm ngát, còn có sữa đậu nành thuần thủ công cực ngon!
Mỹ vị nhân gian a!
Khúc Yên ăn cả đoạn đường đi, ngược lại rất vui vẻ.
Mục Hàn một đêm không ngủ, trong đêm sai ám vệ tra xem cô ở nơi nào, khi hắn biết cô ở một khách điếm khác, trời còn chưa sáng liền tự mình đi quan sát.
Hắn tự nhủ, đây chỉ là vì điều tra thân phận thật của cô.
Nếu cô thực sự là Tam công chúa Khúc Yên, hắn sẽ tự tay giết cô.
Hắn một đường lặng lẽ đi theo cô, thấy cô ăn uống quá độ, có lẽ là tâm tình cô không tốt, nội tâm hắn không khỏi có chút phức tạp.
"A, thật xin lỗi!"
Khúc Yên đụng vào một người trước một gian hàng bán quạt, vội vàng nói xin lỗi.
Nam tử trẻ tuổi kia ngẩng đầu lên, cười cười với cô: "Nha đầu ngốc, cuối cùng cũng tìm được muội rồi.
"
Khúc Yên kinh ngạc, chú ý đến người trước mắt -- một thân bạch y thanh thoát, tay cầm quạt xếp, khuôn mặt tuấn dật xuất trần, bên môi mang theo ý cười thân mật.
Người này là! !
Cô nhanh chóng xem lại tư liệu hệ thống, tìm hình ảnh nhân vật.
Oaaa!
Thì ra hắn chính là con trai út của Tể tướng, Nam Cung Sở.
Nam phụ quan trọng của thế giới này.
Nam Cung Sở cùng Tam công chúa có một quan hệ thân thiết, hoàng đế đã từng cười nói muốn đem Tam công chúa gả cho hắn.
Nam Cung Sở này tính tình đặc biệt, sống ẩn dật trong núi từ nhỏ, ngoại trừ hoàng đế cùng những người thân cận, rất ít người có thể gặp được hắn.
Hắn học rộng tài cao, lại không chịu nhập sĩ làm quan.
Về sau mọi người mới biết hắn âm thầm gánh vác sứ mệnh mà hoàng đế ban cho.
Mặc dù nguyên chủ kiêu căng ngang ngược, nhưng ở trước mặt Nam Cung Sở cũng không dám làm càn, tràn ngập sự tôn trọng cùng hâm mộ hắn.
Nam Cung Sở xem cô như muội muội, trước đó đã gặp cô mấy lần dưới bàn tay ngụy trang khéo léo của y nữ.
Khúc Yên đoán đây chính là lí do mà hắn vừa thấy mặt liền nhận ra thân phận của cô.
"Nam Cung ca ca!" Khúc Yên đưa tay kéo kéo ống tay áo Nam Cung Sở, nhỏ giọng nói, "Huynh đi theo muội, muội có lời muốn nói với huynh!"
Có thể đừng vạch trần