Editor: Nhan
【 Đủ rồi! 】
Mục Hàn tức giận chỉ có thể hô lên trong lòng.
Hắn không phá nổi, mắt thấy mặt cô mất máu nên trắng bệch, cơ thể mảnh mai lung lay sắp đổ nhưng lại không có cách nào khuyên can.
【 Mau dừng tay! Nha đầu! 】
Toàn bộ lo lắng cùng phẫn nộ như viết hết lên mặt.
"Không sao đâu Hàn ca ca." Khúc Yên cong môi mỉm cười, có chút yếu ớt, "Bây giờ sinh tử vẫn bị buộc chung vào một chỗ, ta chắc chắn sẽ không để cho bản thân xảy ra chuyện làm liên lụy tới huynh."
Cô tiếp tục thuật điều khiển cổ.
Từng giây từng phút trôi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch như tuyết.
Mục Hàn cảm nhận được ngón tay cô chạm vào hắn cực kỳ lạnh, dường như nó đã đông cứng lại.
【 Dừng lại! 】
Hắn trợn mắt nhìn cô chằm chằm,【 Lập tức dừng lại, bằng không thân thể của cô nương cũng không cần nữa! 】
"Hàn ca ca, bây giờ huynh thử vận khí xem." Ngón tay Khúc Yên dò xét trên cổ tay hắn, "Mặc dù ta không quá hiểu y thuật, nhưng khí tức có ổn định hay không thì ta xem được."
Mục Hàn không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe cô, yên lặng ngưng thần vận khí.
Hắn không thể để cô trả giá một cách uổng phí.
"Hình như đã tốt hơn nhiều." Khúc Yên thấp giọng lẩm bẩm, "Còn phải đổi máu thêm vài lần nữa."
Lỗ trên cánh tay cô do cổ trùng chui ra chui vào càng ngày càng nhiều, lít nha lít nhít, máu chảy ra rơi xuống giường và chăn như từng đoá từng đoá hàn mai không ngừng nở rộ.
Cô lại tiếp tục thêm mấy lần, trước mắt dần dần biến thành màu đen, toàn bộ cơ thể lung lay.
"Hàn ca ca, ta đến cực hạn rồi......" Cô khẽ nói, "Bây giờ ta gọi cổ trở về, chúng ta giải trừ quan hệ từ đây."
Bốn chữ cuối cùng này, cô nói rất thấp như thể muốn tan vào không khí.
Mục Hàn lại nghe được rất rõ ràng.
Hắn có nỗi khổ riêng, lại nghe được một hàm ý khác -- Cô muốn cáo biệt hắn sao? Từ đây cùng hắn thành người lạ?
"Triệu hồi cổ xong rồi." Khúc Yên miễn cưỡng dùng sức đỡ Mục Hàn dậy, ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên lưng hắn, "Hàn ca ca, ta tặng huynh một phần nội lực của ta, như thế huynh có thể điều tức tốt hơn, khôi phục công lực.
Về sau lúc huynh luyện công nhất định phải tập trung, tuyệt đối không được bị tẩu hỏa nhập ma nữa."
Cô tinh tế mà dặn dò.
Giọng nói càng suy yếu, tâm ý lại cực cẩn trọng.
Đáy mắt Mục Hàn phiếm hồng, muốn hô to lại không được:【 Nha đầu! Đủ rồi! Muội không cần vì ta làm như thế nữa! 】
"Hàn ca ca, nín thở ngưng thần, đừng