Editor: Cà Chua
- -----------------------------
“Anh mau nới lỏng tay.
Tôi cảnh cáo anh, vị tiểu tình nhân kia đang theo chúng ta tới.
” Khúc Yên rất đau không cao hứng, nhìn hắn chằm chằm, “Anh tin hay không, tôi có thể tại chỗ này đem nàng ta chỉnh đến kêu cha gọi mẹ?”
Phó Đình Xuyên mặc dù không tin, nhưng vẫn là buông lỏng tay.
Hắn đè thấp âm thanh, ra lệnh: “Cô lập tức về nhà cho tôi.
”
Khúc Yên mới không nghe hắn: “Không, tôi còn có chuyện tìm hắn --”
Nàng chỉ ngón tay, hướng nam nhân anh tuấn hút thuốc lá ở sân thượng.
Sắc mặt Phó Đình Xuyên lập tức đột biến, cắn răng thấp giọng cảnh cáo: “Khúc Yên, cô náo đủ chưa? Người kia, cô biết là ai không? Cách hắn xa một chút!”
“Hắn là ai?”
Khúc Yên ngược lại là tò mò, nàng còn không có điều tra tư liệu hệ thống.
“Cô không cần biết hắn là ai, tóm lại cách hắn xa một chút, cô trêu chọc không nổi!”
“Tôi trêu chọc không nổi sao? Anh nếu nói như vậy, tôi sẽ không chịu phục.
” Khúc Yên ngược lại hứng thú càng đậm.
Phó Đình Xuyên gặp ánh mắt nàng tỏa sáng, dáng vẻ tràn đầy phấn khởi, cảm giác ngột ngạt trong lồng ng.ực càng thêm mãnh liệt.
Hắn bực bội mà giật giật cà vạt: “Tôi cho cô thêm 500 vạn phí ly hôn, cô bây giờ lập tức cút về nhà cho tôi.
”
Khúc Yên lắc đầu: “Tôi còn không có chơi thỏa thích.
”
Phó Đình Xuyên không kiên nhẫn cùng nàng dây dưa nữa, chính là muốn cưỡng ép kéo nàng đi, bên kia Bạch Giai Ninh đã đến gần, rụt rè gọi: “Xuyên ca ca.
”
Khúc Yên không khỏi nhướng mày, hảo chỉnh dĩ hạ* nhìn xem tiểu Bạch hoa đi tới.
*hảo chỉnh dĩ hạ(好整以暇): thành ngữ cổ đại miêu tả dáng nghiêm chỉnh mà ung dung.
Bạch Giai Ninh ngũ quan không tính xuất sắc, nhưng thắng ở nhỏ nhắn thanh thuần.
Nàng ước chừng không đủ 1m6, đứng bên cạnh Phó Đình Xuyên, vừa nhỏ nhắn xinh xắn vừa mềm yếu.
“Xuyên ca ca, vị này là! ! ” Bạch Giai Ninh thần sắc thận trọng, ánh mắt nhìn Khúc Yên giống như Khúc Yên sẽ xông lên đánh nàng một trận.
“Em không cần phải để ý đến, đi làm việc của em trước đi a.
” Phó Đình Xuyên nhẹ giọng nói, “Anh xử lý xong chuyện bên này liền đến tìm em.
”
Khúc Yên chậc chậc hai tiếng, không che giấu chút nào châm chọc.
Hai con chó này, ở trước mặt nàng liền nồng tình mật ý rồi.
Bạch Giai Ninh nghe được âm thanh Khúc Yên châm chọc, khuôn mặt nhỏ tái đi, trong hốc mắt liền đỏ lên, nhỏ giọng đối với Phó Đình Xuyên nói: “Xuyên ca ca, em xin lỗi, em! ! ”
“Em lại không làm gì sai, không cần nói xin lỗi.
” Phó Đình Xuyên nhẹ giọng dỗ dành nàng.
Khúc Yên thật là nghe không nổi nữa, lành ít dữ nhiều mà mở miệng: “Cô ta không làm sai cái gì