Editor: Nhan
“Ừm, được.” Khúc Yên gật gật đầu, nói, “Tớ muốn tắm trước, còn muốn ăn bát mì......”
Cô đã đói cả đêm!
“Cậu đi tắm rửa, tôi nấu mì cho cậu ăn.” Dung Trì tìm khăn mặt cùng bàn chải đánh răng mới tinh trong ngăn tủ đưa cho cô, “Mì trứng cà chua được không?”
“Cậu biết nấu ăn?”
“Từ nhỏ đã học.”
Nếu như hắn không biết thì đã sớm chết đói cùng em trai.
“Vậy tớ đợi nha!” Khúc Yên khoái trá cầm khăn mặt đi tắm, cười hì hì nói thêm, “Tớ còn muốn thêm một cây lạp xưởng hun khói!”
“Không có vấn đề.” Dung Trì cười nhìn cô.
Cô tung tăng vào phòng tắm.
Nụ cười bên môi Dung Trì vẫn còn đó, ánh mắt tĩnh mịch mà nóng rực.
Nếu thời gian có thể mãi mãi tiếp tục kéo dài như vậy, có nụ cười vui vẻ của cô, có em trai ở bên người, hắn nguyện ý dùng tất cả để đổi.
Khúc Yên tắm rửa xong đi ra, thay một chiếc váy ngủ bảo thủ mang theo trong túi.
Trong phòng khách tràn ngập hương thơm của đồ ăn.
Dung Vân Tu đã thức thời trở về phòng, chỉ có Dung Trì ngồi bên cạnh bàn đợi cô.
“Tới đây ăn.” Hắn vẫy tay.
“Được.” Khúc Yên ngồi xuống, tò mò nhìn nhìn, “Cậu nấu ăn ngon không?”
Trên bàn đặt một bát mì thơm ngát có trứng gà vàng kim trải phía trên, điểm xuyết thêm cà chua màu đỏ vô cùng mê người.
Khúc Yên ngửi mùi thơm liền không chịu được.
Bụng cô đã sôi ùng ục ục nên vội cầm đũa lên liền vùi đầu ăn.
“Ưm......!Ăn thật ngon!” Cô ăn mà hai mắt sáng lên, “Dung Trì, tay nghề của cậu thật tốt!”
“Nếu cậu thích, ngày mai nấu món khác cho cậu nếm thử.” Dung Trì không ăn, an vị ngồi bên cạnh nhìn cô.
Dáng ăn của cô rất thanh tú, miệng dính nước canh đỏ bừng.
Ánh mắt hắn rơi trên môi cô, mắt dần tối lại.
Khúc Yên ăn vô cùng ngon miệng, rất nhanh liền đem tô mì ăn sạch sẽ mà không hề nghi ngờ gì.
Cô vốn định khách khí một chút, cầm bát rửa lại bị hắn dành mất.
“Tôi rửa.”
“Được a......!Vậy tớ coi như hưởng thụ cậu báo ân rồi.” Khúc Yên lười biếng.
Cô vào phòng ngủ đem hai túi to đựng đồ cá nhân sửa sang lại một chút rồi đi đánh răng.
Dần dần có chút mệt rã rời.
“Dung Trì, tớ muốn ngủ.” Cô đang muốn ra