Editor: Nhan
Beta: Panpanni01.
Thách thá????h tì???? được ⩵ T????????MT????UY eN.???????? ⩵
"Huynh có chỗ nào có thể đi không?" Khúc Yên hỏi.
"Có." Hắn nhẹ nhàng trả lời.
"Vậy huynh mau đi đi." Khúc Yên quay người, nói xong liền chuẩn bị chui trở về.
"Cô không đi cùng ta?" Mục Hàn đột nhiên hỏi.
"A? Tại sao ta lại phải đi cùng huynh?"
"Trở về như vậy cô nương rất có thể sẽ bị tra ra là người đã thả ta." Đôi mắt đen lạnh của Mục Hàn nhìn cô, ngữ khí lạnh lùng, nghe không ra là lo lắng hay là thăm dò, "Một khi bị tra được, cô cũng sẽ bị đánh chết.
Cô không sợ sao?"
"Sẽ bị tra được sao?" Khúc Yên có chút bất an, "Vậy ta phải làm sao bây giờ?"
Cô chần chừ tại chỗ một chút, bỗng nhiên giống như đã quyết định, kiên định nói, "Huynh ở chỗ này chờ ta một chút, ta lấy tiền riêng ra rồi đi theo huynh!"
Mục Hàn gật đầu: "Ta chờ."
Khúc Yên biết hắn tuyệt đối không phải thật sự thiện tâm như vậy.
Hắn là đang thử cô.
"Được!" Khúc Yên nhanh chóng chui trở về cầm một túi bạc vụn, rất nhanh liền chạy ra ngoài.
Mục Hàn bất động thanh sắc nhìn hành động của cô.
"Bây giờ chúng ta đi hướng nào?" Khúc Yên cầm tiền trong tay, mặt mong đợi mà hỏi.
"Biết cưỡi ngựa không?" Hắn hỏi.
"Không biết."
Kỳ thực cô biết, nhưng Tiểu Cam không biết.
"Vậy chỉ có thể đi bộ.
Có sợ khổ cực hay không?" Mục Hàn lại hỏi.
"Không sợ." Khúc Yên khẳng định mà trả lời hắn.
......
Sau năm canh giờ, Khúc Yên mười phần hối hận chính mình lúc trước đã nói câu này.
Sớm biết thì cô đã nói cô có thể học cưỡi ngựa.
Làm gì muốn ăn loại khổ này a!
Mục Hàn chọn đi một con đường núi vòng qua kinh thành tên Thanh Bách Sơn.
Đường núi gập ghềnh, khắp nơi là bụi cây, không ít chỗ tối còn có dã thú.
Vừa khổ cực lại nguy hiểm.
Theo sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống, mức độ nguy hiểm lại tăng lên mấy phần.
"Oa oa......!Ta đi không được nữa rồi......" Khúc Yên ngồi trên tảng đá lớn chỗ sườn núi vuốt vuốt chân.
Cô cảm giác hai chân đã không phải của chính mình.
Vừa xót vừa tê, sắp tàn phế rồi.
"Mục công tử, chúng ta nghỉ một lát đi?" Cô hảo tâm nói, "Trên người huynh còn bị thương, đi tiếp như vậy, sợ rằng sẽ không chịu đựng nổi.
Hơn