"Nàng...nàng nói gì...gì đấy?" Dẫu trên thân mình luôn luôn đeo giáp sắt...
Trái tim thì như đúc thép từ lò luyện mà ra...
Ấy thế mà khi đối diện với những câu bông đùa này của nàng, Hoa Phiệt mặt già tám vạn tuổi không khỏi đỏ bừng hết lên, chàng ta cà lăm cà lấc.
Hơn hết, chàng cảm thấy thật may mắn khi mình không có mặt đối mặt với nàng.
Này, nếu để nàng nhìn thấy vẻ mặt này của chàng, chắc nàng ghẹo chàng chết á!
Bạch Lạp Sa biết tỏng, Hoa Dã Từ là một người đàn ông nói năng rất là ôn nhã, từ tốn...
Nhưng giờ chàng ta đang cà lăm kìa!
Cà lăm kìa!
Bum!
Thọc đúng tim đen của người ta rồi còn đâu!
"Ta nói đúng sao?" Nàng cố tình chồm người lên, nói với giọng điệu không đúng đắn: "Huynh sao lại cà lăm rồi? Ta nói đúng phải hông? Đúng phải hông?"
"Ta..Ta..." Bỗng nhiên, Hoa Phiệt có cảm tưởng, thứ mình đang gánh trên lưng là một hòn than.
Hòn than này lại còn siêu siêu nóng mới thương tâm chứ...
Từng câu từng chữ nàng thốt ra, như muốn thiêu bỏng con tim thuỷ tinh mong manh dễ vỡ này của chàng.
( Ổng mà mong manh dễ vỡ thì phàm nhân như chúng ta là gì đây? =)))
Tuy hòn than này khó cầm đấy, nhưng chàng lại cố chấp không muốn buông tay, chỉ đành để mặc nàng thiêu rụi con tim này.
Mắt chờ mãi không có thấy Hoa Dã Từ đáp lời.
Hai tay đang gác trên cổ chàng của bé Sa khẽ buông lỏng.
Nàng tỏ vẻ buồn bã, tông giọng không khỏi thấp đi mấy phần: "Hay do ta nghĩ quá đà? Huynh đối với ai cũng cưng chiều vậy sao?"
Nàng dứt lời...
Mà không hề biết được rằng, Hoa Phiệt đã phải cố gắng thế nào để giữ vững chính mình.
Nãy, chàng mém xíu thì không nhịn được, muốn thả nàng xuống một chút để hôn hôn.
Để ôm ôm...
Và để gào thét lên với cả gian thế này...
Ta thích nàng!
Không, là ta yêu nàng!
Yêu đến phát điên lên được!
Yêu đến trong mơ cũng không quên!
Yêu tới khắc sâu cõi lòng!
Nàng có biết không, Lạp Sa?
Vào khoảnh khắc nghe nàng nói, ta là hình mẫu lý tưởng cho việc lựa chọn phu quân của chàng.
Bao ảo tưởng trong giấc mộng hàng đêm, tựa hồi ức quá khứ mà chảy dài trước mắt ta.
Dù chỉ là giấc mơ...
Nó lại không dễ dàng lãng quên như cát bụt nơi hoang mạc.
Những ảo tưởng hoang đường đó, ta cất sâu vào một chiếc hộp, khoá kín.
Đêm đêm, tâm trí ta lại đem chiếc hộp đó mở tung, và linh hồn ta lại tê tê dại dại cảm nhận vô vạn nỗi hạnh phúc trong mộng.
Rất nhanh thôi, Hoa Phiệt thoả mãn cong cong vành môi, đáy mắt ngập tràn vui vẻ.
Ảo tưởng sẽ không còn là ảo tưởng nữa.
Tương lai phía trước trải dài, đó nhất định, sẽ là bao hồi ức tươi đẹp nhất, tuyệt vời nhất trong đời chàng...
Niềm yêu thương sâu sắc vô bờ bến trong lòng trào dâng y thủy triều đêm trăng.
Rõ ràng là yêu đến thế, thương đến thế, song Hoa Phiệt lại ngại ngùng không dám bày tỏ hết cái tình yêu điên cuồng đang di động nơi mạch máu trái tim.
Chàng ta cúi đầu, trầm tư hồi lúc, hít sâu: "Đúng là...ta thích...thích nàng."
Lời tỏ tình, lời âu yếm, chàng đã nằm lòng từ lâu, chỉ chờ có ngày được thể hiện.
Không hiểu sao, khi đưa từng câu từng chữ này chuyển thành lời, cảm giác lại khó khăn đến vậy...
"Rồi sao nữa? Huynh chỉ muốn nói vậy thôi sao?"
"Ta...nàng bình tĩnh." Hoa Phiệt kìm nén xúc cảm muốn giơ tay đánh mông nàng: "Không phải hôm nay ta có quà tặng nàng sao? Nhìn thấy qua rồi, chúng ta hẵng nói tiếp chủ đề này nhé?"
"Được thôi." Bạch Lạp Sa đung đưa chiếc ô trên tay, gật đầu: "Ta cũng rất muốn biết huynh muốn tặng ta quà gì đấy?"
Tặng quà gì ư?
Khoé môi Hoa Phiệt gợi lên nhè nhẹ, nụ cười chàng, dịu dàng hiền hoà tựa cái nắng mặt trời ngày đông, chói loá lại có gì đấy hơi lành lạnh...
Tuyết vẫn cứ rơi...
Hai bóng hình bạch y nhạt nhoà chồng lên nhau giữa trời tuyết trắng xóa...
Cảnh tượng thật là thơ mộng và yên ả làm sao!
...
Đi thêm tầm một nén hương nữa, Hoa Phiệt dắt tay nàng, đứng trước một cái hang đá.
Hang đá này cách ngôi làng khá xa, nằm giữa rừng cây thông, và trông nó có vẻ ngoài khá thô sơ, rộng rãi.
"Huynh..." Bạch Lạp Sa nhíu mày, không hiểu nhìn Hoa Phiệt: "Huynh muốn cùng ta vào hang đá nói chuyện?"
Muốn trải nghiệm cuộc sống của người nguyên thủy a?
"Không được sao?" Sự ngại ngùng mới nãy đã sớm bay biến không còn.
Hoa Phiệt kéo nàng đi vào hang đá, coi bản mặt ngơ ngác ba chấm kia của Lạp Sa, tâm lại mềm càng thêm mềm: "Ta thấy điều này rất tuyệt đó chứ!"
Ồ, chàng ấy bảo tuyệt sao?
Bạch Lạp Sa nhún vai, đành theo chân chàng đi vào hang đá.
Ắt hẳn trong hang Hoa huynh đã vẽ ra chiêu trò hoa hoè hoa hoẹt gì đó....
Nên