"Dì Ngô tới kìa!"
Mắt thấy Ngô quản gia đứng trước cửa phòng gõ gõ.
Khương Trạch tươi cười.
Gọi hai chữ "dì Ngô" thật là thuận miệng!
Thực sự coi chính mình là người yêu cô rồi.
Anh thuận thế lui về đầu giường ngồi.
Bạch Lạp Sa kiên định nói: "Tôi sẽ không thích cậu, cũng sẽ không đính hôn với cậu.
Thế nên kết hôn gì gì đấy vẫn là nên hủy đi."
"Hủy hay không, quyền quyết định cũng không nằm trong tay cậu." Nam chủ vẫn là dáng vẻ người người muốn đấm đó, nhún vai: "Không phải bây giờ tôi đang ở trong nhà cậu sao?"
Câu này bao hàm ý tứ, "khi nào cậu đuổi được tôi đi thì hẵng tính"!
Nói chuyện với đồ có bệnh đúng là đau não.
"Chưa kể..." Hai tay họ Khương xoa xoa ma sát với nhau, trên gương mặt điển trai yêu nghiệt tựa thiên sứ giáng trần nở nụ cười vô cùng đểu cáng: "Lúc tôi hôn cậu, cậu cũng không phản kháng à nha."
Bạch Lạp Sa không muốn trả lời anh nữa.
Cô cho bà Ngô vào.
Xác thực mà nói thì, cô muốn trốn tránh vấn đề này.
Đến chính cô cũng không hiểu được rằng, vì sao lúc khi mình cùng với Khương Trạch hôn nhau, cảm giác lại thoải mái thế ta?
Cứ như phê ma túy ấy....
Không, có khi so với ma túy còn sảng hơn.
Mà quản gia Ngô vừa lăn vào, vẻ mặt Khương Trạch liền lật về bình thường.
Anh lặng yên ngồi đó, chào quản gia một tiếng.
"Ba mẹ tôi biết tin chưa?"
"Dạ..." Bà Ngô đáp: "Tiên sinh cùng phu nhân vẫn đang ở nước ngoài.
Tạm thời tôi chưa báo với họ ạ."
"Tốt." Bạch Lạp Sa gật đầu, cô là người yêu thích sự yên tĩnh, thích sự sạch sẽ.
Ba mẹ không về sẽ khiến cô càng dễ chịu hơn.
"Tôi đã bị gì thế?"
Quản gia Ngô còn chưa kịp trả lời, Khương Trạch đã nhanh nhảu chen họng.
Song vẻ mặt của anh có hơi trầm: "Cậu bị chết lâm sàng."
"Đúng vậy, thưa cô chủ." Quản gia tiếp lời: "Tim của cô đã ngừng đập suốt mười phút.
Bác sĩ chỉ có thể đưa ra chẩn đoán là cô tạm thời rơi vào trạng thái chết lâm sàng."
"Ừ." Kết quả này, Bạch Lạp Sa vốn có dự đoán từ trước.
"Chuẩn bị gọi xe đi, chúng ta làm thủ tục xuất viện." Cô ôn nhã bảo.
Khương Trạch chính là không muốn cho Bạch Lạp Sa xuất viện, nhất mực khăng khăng muốn cô ở lại bệnh viện.
Bạch Lạp Sa bị anh ta ép buộc tới nỗi tâm thiệt phiền.
Không cho về, cô càng phải về.
Khuyên mãi cũng không được, Khương Trạch đối với Bạch công chúa chính là dáng vẻ ấm ức không thôi.
Anh đành phải đi tìm bác sĩ phụ trách cho bệnh tình của cô.
Hỏi vài điều cần thiết.
Sau đó mới một bụng hồ hởi đi về nhà.
...
Trong ngày hôm đấy, Bạch Lạp Sa lập tức thuê luật sư tới, viết đơn kiện khởi tố tên stalker.
Vì tương lai của chính mình, cô phải hạ thủ càng nhanh càng tốt.
"Chuyện này anh làm âm thầm thôi, không cần náo loạn lên.
Nhưng tôi mong cậu ta sẽ ở trong tù, ít nhất là trên ba năm."
Đặt một chiếc va li trên bàn, nhẹ nhàng mở nắp va li ra, một đống cục tiền dày cộp đỏ rực hiện lên rực rỡ loá mắt.
Đẩy chiếc va li đó về phía luật sư.
Bạch Lạp Sa nở nụ cười cực kì dịu dàng, cực kì đằm thắm.
Thân người cô lúc này đang mặc một chiếc váy lụa trắng dài, mình hạc xương mai, đẹp tựa đoá hoa sen dịu dàng kiêu kì mới bung nở.
Cô nhẹ nhàng hé môi.
"Đương nhiên, chứng cứ là do anh phải tự tìm.
Không tìm được chứng cứ, thì hãy tạo ra chứng cứ.
Làm cho thật vào, tôi mong không một ai biết được việc này dính dáng đến tôi."
Luật sư tiếp nhận chiếc va li lắm tiền trong tay.
Hắn cảm tưởng, mình sắp giàu sụ rồi.
Nhìn cái cô tiểu thư này, đẹp đẽ cao khiết như thế, nhưng nội tâm lại đủ ác.
Liền bỏ ra cả một va li tiền hòng vùi dập người khác.
Nhưng mấu chốt là cô ấy nhiều tiền nga~!
Luật sư ôm va li tiền, được quản gia Ngô tiễn ra ngoài cửa.
Trước khi dời đi, hắn còn không quên tươi cười nịnh nọt.
Hắn thề, bản thân mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ thực tốt.
Luật sư vừa lăn khỏi phòng, Khương Trạch ngồi cạnh bèn y con chó bò lên người Bạch Lạp Sa.
Anh cảm thấy không vui tí nào.
Chỉ là một gã đàn ông xa lạ kia thôi, ấy thế mà cô cười với hắn còn đẹp hơn khi cô cười với anh.
"Cậu cần gì phải bỏ tiền ra thế chứ? Tôi có thể đập gãy chân tên khốn đó."
Bạch Lạp Sa nhẹ nhàng