Bạch Lạp Sa mơ hồ nghe thấy tiếng tam quan của mình rơi lộp bộp.
Nhưng rất nhanh, cô liền xốc lại tinh thần.
Bạch Kiêu mấy tháng nữa mới thực thi kế hoạch đào tẩu của mình.
Cô có nên làm gì để giữ mạng sống của mình không ta?
Đi đàm luận cùng nam công bốn, bảo gã ta là "Ê, huynh đệ, khi đào tẩu có thể đừng giết tôi được không?"?
Có vẻ...!không thích hợp lắm.
Nguyên tác miêu tả, Bạch Kiêu là người yêu thích cảm giác hủy diệt.
Biến thái vậy đấy!
Bảo gã không giết cô, có khi gã vung tay bóp chết cô mất tiêu.
Ô ô ô, giờ cô lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan rồi...
Sao nhân vật chính của thế giới ABO có thiết lập tính cánh hố cha thế?
Không đáng yêu dễ huông như nam chủ, nữ chủ của thế giới đầu được à?
Quả thật...quá khác biệt.
Thanh xuân vườn trường cùng Tinh Tế ABO, độ khó của chúng khác nhau một trời một vực.
Bạch Lạp Sa chỉ là một Omega.
Dù tính cách cô có ngông cuồng đến đâu, nhưng một khi đã bị tống vào cái nhà tù chết dẫm này...
Hoàn cảnh cũng không như bên ngoài nữa, không thể tùy tiện hành sự theo ý mình.
Thế nên dẫu cho tội nhân nào cũng mang theo vòng cổ ức chế bên người, Bạch Lạp Sa lại không quá yên tâm.
Nam công bốn, gã là kẻ có thể đào tẩu nhà tù...
Vậy một cái vòng cổ phèn sao có thể khống chế được gã đây?
Ngẫm hồi lâu, Bạch Lạp Sa vỗ tay bép một cái.
Đưa ra một quyết định quan trọng tầm cỡ thế giới.
Ừm...Tạm thời nên tránh mặt Bạch Kiêu đã.
Và mấu chốt là cô phải tìm cách vô hiệu hoá cái vòng cổ ức chế này.
Có thế, cô mới có thể đào tẩu trước Bạch Kiêu được.
Chốt thế đã!
Vừa ngồi nghĩ xong, Bạch Lạp Sa liền cảm thấy bụng dạ mình reo ầm ĩ.
Đói!
Cô lăn khỏi giường, đi chân trần ra ngoài.
Tới nhà ăn thôi.
Bạch Lạp Sa mở hình chiếu bản đồ ra...
Cô không biết hai tên phạm nhân khác đang nằm ở góc xó xỉnh nào...
Nhưng cô thì ở tầng 2, còn Bạch Kiêu gì đó bị quăng dưới tầng hầm nha.
Thật tuyệt zời!
Xem ra tội phạm cấp độ cao hơn cô thì đãi ngộ cũng cao hơn.
Vậy là chỉ cần iem hổng có mò xuống tầng hầm, liền không thể gặp nam chủ bốn rồi!
Nhà ăn thì nằm ở tòa nhà phía Tây...
Bạch Lạp Sa cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, mò tới nhà ăn thôi.
Thú thực, nhà tù Văn Minh này, pháp chế của nó phi thường văn minh.
Nhưng không khí lại con mẹ nó quá ngột ngạt.
Bạch Lạp Sa một đường đi đến nhà ăn...
Ở đây cũng không có người, đều do người máy tự động phục vụ.
Mà thức ăn cũng không phải cơm thịt gì, chỉ đơn giản là viên dinh dưỡng cùng nước dinh dưỡng.
Cô thó tay lấy đồ ăn...
Lại nhìn quanh phòng ngồi không rộng rãi cho lắm...
Ngoại trừ một màu trắng tinh ra, chẳng có ai cả.
Mặc dù nhà tù ghi là phạm nhân cũng có thể tâm sự chuyện nhân sinh cùng quản ngục.
Nhưng Bạch Lạp Sa cũng đâu có điên đâu?
Phiền phức...
Cô cá là cũng chẳng có tội phạm nào lại đi hàn huyên cùng quản ngục cả.
Vẫn là cảm thấy tự mình phục vụ mình vui vẻ hơn.
Bạch Lạp Sa không hề biết, do cô là một Omega nữ đáng bảo tồn...
Nên chế độ cai quản của nhà tù dành cho cô cũng khác hơn so với mấy phạm nhân Alpha kia.
Suy xét với việc ngồi tại nhà ăn để ăn và về buồng giam mình ăn...
Cô quyết chọn vế sau...
Tạm thời không nên chạy lung tung...
Về phòng suy xét thêm chút đối sách mới đã...
Nhưng Bạch Lạp Sa tuyệt đối không có ngờ tới...
Cô sắp sửa đi tới buồng giam của mình rồi...
Ai ngờ giữa đường lại đụng phải một tên kì đà...
Kì đà đẹp trai mặc áo bờ lu dài, đứng nép trong góc.
Ngay khi bắt gặp được ánh mắt quái đản của cô gái trước mặt...
Kì đà bèn kinh hoàng túm lấy tay cô...
Gương mặt kia có nét hao hao giống...Ừm, giống Phất Lai Minh kia đầy vẻ hoang mang.
Truyện Võng Du
Bạch Lạp Sa bị túm sinh đau.
Bàn tay to lớn của người đàn ông trước mặt như sắp bẻ gãy cánh tay cô ấy.
Cô nhăn mặt giãy dụa...
Tự dưng, kì đà quát to một tiếng: "Đứng