Phi thuyền bay khỏi hành tinh Đen.
Bạch Lạp Sa từ cửa kính ngó đầu ra ngoài...
Xuyên suốt qua hàng vạn vì tinh tú lấp lánh...
Bóng dáng hình cầu của hành tinh Đen đang khuất dần...
Phi thuyền cứ thế bay càng xa càng xa...
Đương lúc Bạch Lạp Sa còn đang mải ngồi thẫn thờ...
Bỗng dưng trên không trung truyền đến một tiếng rầm đinh tai chấn động!
Cô kinh hách bật người dậy...
Ở giữa bao ánh sao của vũ trụ, bỗng xuất hiện sự hủy diệt của một hành tinh...
Phi thuyền chợt vang vọng tiếng báo động đỏ...
Người đàn ông ưu nhã ngồi trên bàn điều khiển, anh bẻ tay lái vô lăng, một tay còn lại giơ lên tắt phụt tiếng báo động đi.
"Xong chuyện, hết phiền toái!" Đầu sỏ - Bạch Kiêu nhàn nhã mở mồm.
Mặc dù anh không nói...
Nhưng đừng tưởng bé Sa không biết vụ nổ hàn tinh ban nãy là do ai làm.
Mẹ kiếp! Trâu vãi mèo!
Nam chủ đại nhân! Anh ra làm thế nào thế?
Làm kiểu gì mới được chứ?
Anh đang ngồi đây mà!
Sao có thể...
Một con người bình thường có thể thực hiện điều này được sao?
Bạch Lạp Sa nhất thời lâm vào trầm cảm, ôm đầu tự thẫn thờ với bản thân.
Cô tự nhận, bản thân mình thua kém người ta!
Tác giả viết nên cốt truyện này cũng phi lý quá độ!
Không suy xét logic gì cả.
Tùy tiện vung vài dòng chữ để làm màu cho nam chủ, bao mạng người cứ thế liền thăng thiên!
Vô nhân đạo nó vừa thôi!
Từ xa nhìn lại, Bạch Lạp Sa vừa hoảng sợ vừa hú hồn vuốt ngực trấn an bản thân...
Nếu như cô không nhanh trí đòi đi cùng nam chủ...
Chỉ e là không xa trong tương lai, cô cũng sẽ chịu cái kết cục nổ banh xác thế kia...
...
Không biết Bạch Kiêu dùng tinh thần lực khống chế người khác kiểu gì...
Lúc khi anh lái phi thuyền, bay vào trạm kiểm soát an ninh của Lam tinh, một đường phải nói là vô cùng, vô cùng, vô vô cùng thuận lợi.
Mấy tên kiểm soát viên đó dường như không một ai biết được bọn họ chính là tội phạm cấp SSS ở Tinh Tế vậy.
Còn chưa kể, hành tinh Đen vừa đi đời nhà ma mà chưa rõ nguyên do....
An ninh ở toàn bộ các hành tinh khác đều được nâng lên báo động.
Thế nhưng, an ninh dù chặt chẽ thế nào, vĩnh viễn sẽ không bằng một cái bàn tay vàng của nam chủ.
Bạch Kiêu không chỉ có bàn tay vàng mà còn sở hữu thêm cái đùi vàng to đùng rắn chắc hơn cả cây cột đình.
Đùi vàng của anh ta...Bạch Lạp Sa ôm đến mức thoả thích dễ chịu...
Ái chà, cô vào tù còn chưa được hai ngày đã đào tẩu rồi!
Sử sách nên ghi danh tên cô nha!
Tội phạm trốn tù nhanh nhất Vũ trụ!
Hảo a!
Bạch Kiêu đi tìm một cái khách sạn nhỏ...!
||||| Truyện đề cử: Đích Thê Tại Thượng |||||
"(*)Hảo Tái Lai."
(*)Hảo Tái Lai: Tái ngộ lần nữa.
Ý cái tên khách sạn này là mong lần sau khách hàng sẽ quay lại lần tiếp.
Bạch Lạp Sa ngẩng đầu...
Nhìn chiếc bảng chữ cùng kiến trúc thiết kế phong cách đậm chất cổ đại văn nhân trước mặt...
Căn khách sạn này...
Ây da, nam chủ bốn, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa mà.
Bạch Kiêu ôm vai cô, tủm tỉm cười: "Đặc biệt không? Khách sạn Hảo Tái Lai đây khiến tôi cảm thấy rất đặc biệt.
Cái gì ở đây cũng đều mang hương vị khá mới lạ.
Để tôi đưa em vào."
Bé Sa nhìn tiếp tân nam trẻ tuổi đang giới thiệu phòng...
Khoé môi cô bèn cong cong lên thực vui vẻ...
Mà Bạch Kiêu, anh ta không hề để ý tới biểu cảm thích chí của cục cưng nhà mình.
Chọn phòng tổng thống tuyệt vời nhất, người đàn ông ôm theo cô gái nhỏ đi vào thang máy, lên tầng...
Đưa cục cưng của mình lên phòng vip...
Thấy bóng hai người họ đã được thang máy che khuất...
Vẻ mặt luôn tươi cười của tiếp tân bỗng biến đổi, trở nên đặc biệt nghiêm trọng...
Cậu ta nhấn số điện thoại, khẩn cấp gọi cho giám đốc.
Minh chủ tới a!!!
...
"Á hu hu, đau quá!" Bạch Lạp Sa lăn mấy vòng trên giường liền, ôm bụng nhăn mặt kêu ca.
Nom dáng vẻ khổ sở đến tận cùng.
Dưới đáy quần vùng mông của cô, một ít vệt máu kinh chảy ra.
"Đau lắm sao?" Bạch Kiêu không hiểu, cũng không biết đau như thế nào.
Nhưng bé cưng lăn lên lộn xuống như vậy, tâm anh