Sau đấy...
Không có sau đấy nữa.
Gáy cô nhói lên một cái...
Bé Sa đã bị Cố Niếp Tranh đánh cho xỉu ngang rồi.
Người đàn ông bồng cô gái trong lòng lên, ánh mắt đen trầm nhìn vào đứa bé trong ngực cô ấy....
Đến tận lúc này rồi, em vẫn chịu ôm nó sao?
Không một ai biết được đầu óc anh ta đang nghĩ cái gì.
Đáy mắt Cố Niếp Tranh xẹt qua mấy tia nghiền ngẫm tối tăm...
Đoạn, anh khẽ bật cười, lại không nhịn được liếm liếm môi hồng của cô...
Tang thi vây quanh đã sớm tản ra...
Bọn chúng thèm thuồng nhìn con người nằm trong ngực vương!
Nha, muốn ăn!
Ai ngờ, bọn chúng còn chưa có kịp nhìn đến ba giây...
"Còn muốn nhìn?"
Tang thi vương đại nhân sầm mặt, quỷ dị hỏi.
Chúng tang thi: "ಥ‿ಥ" Vương, bọn tôi không dám a!
"Mấy đứa đi chơi đi." Cố Niếp Tranh quăng ra cái ánh mắt chán ghét, hạ lệnh đuổi chúng.
Anh chàng là người có năng lực thích ứng rất mạnh...
Giờ đối với Cố Niếp Tranh mà nói, là người cũng được, là Tang thi cũng được, chỉ cần cái cô ngốc này không dời bỏ anh thì mọi chuyện sẽ ok hết!
Bầy tang thi đứng cạnh nhau, mắt đối mắt với đồng loại...
Đoạn, chúng nó lại nhìn theo bóng lưng vương.
"Nha, vương thật ích kỷ!"
"Đúng vậy, chỉ biết đem con người kia giấu đi ăn một mình!"
"Ta đói quá!"
"Không làm mà đòi có ăn sao? Đồ ăn của vương, ngươi có bản lĩnh liền tới cướp!"
"Chúng ta đi ăn đi!"
"Đi đi đi." Cả lũ tang thi nhiều y thủy triều dào dạt đều đồng loạt gật đầu.
Bọn chúng chậm rì rì rẽ chân đi hướng khác.
Đói đói, đi ăn, đi ăn thôi!
Tang thi ngốc, cái lũ này vừa ngu vừa đông, lại toàn biết gây khổ cho con người, lúc nào cũng ăn, ăn, ăn!
...
"Đừng có đè lên người mẹ nữa."
Mí mắt Bạch Lạp Sa hơi giật giật...
Ôi mèn ơi! Sao ngực cô trở nên nằng nặng thế!
Đem tội lỗi lỗi này quy cho nhóc con kia...
Bé Sa bèn vươn tay, muốn dùng một chưởng hất văng thằng nhóc béo này!
Cái nết gì kì ghê!
Ngủ cũng leo lên ngực người khác.
Không phải bình thường nhóc ta ngoan lắm sao!
Cố Niếp Tranh giơ tay bóp bóp hai má Bạch Lạp Sa, nhìn cái miệng nhỏ đang lẩm bà lẩm bẩm của cô...
Ăn đậu hũ cô thêm mấy miếng nữa mới được!
Bạch Lạp Sa chính thức bị làm tỉnh.
Là bị Cố Niếp Tranh làm tỉnh.
Cơ miệng có chút nhức nhối...
Mà khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười mang theo ba phần biến thái, ba phần quái dị, bốn phần âm u của nam chủ, cô lại sợ đến độ muốn xỉu tiếp.
Nha, cô tỉnh dậy sai cách đi?
Không thì tại sao lại...
Mắt đối mắt, im lặng trong năm giây...
Cố Niếp Tranh nhìn con mắt trong veo mềm mại của Bạch Lạp Sa, cổ họng hơi ngứa...
Anh lại hôn hôn thêm mấy cái...
Bàn tay ngựa quen đường cũ, vuốt vuốt ve bờ ngực mềm mại của cô một cách trắng trợn.
Chỉ bằng vài ba cú vuốt này, đã thành công đánh cho Bạch Lạp Sa nhảy dựng lên.
Cô dùng trán cụng mạng vào cằm Cố Niếp Tranh, hai tay đẩy mạnh anh chàng ra, lăn đến một góc giường...
Chỉnh sửa lại vạt áo xộc xệch, bé Sa hung ác trợn mắt, đối với nam chủ chính là kiểu giương nanh múa vuốt siêu hung.
"Tên điên này, làm cái trò gì thế hả?"
Kinh hoàng đưa tay ôm ngực, Bạch Lạp Sa giơ ra một bộ dạng "ta đây thấy ngươi mà sợ muốn chết".
Xác thực, cô chính là sợ muốn chết.
Nam chủ, anh ta vừa sàm sỡ tôi!
Nữ chủ cô đang ở đâu? Ở đâu?
Cố Niếp Tranh bị cô đụng mạnh cằm, anh không hề thấy đau.
Ngược lại, anh chàng còn vô cùng thoải mái ngả người lên nệm trắng, ánh mắt đăm đăm nhìn cô...
Một lúc sau, anh nói.
"Em không bị mất trí nhớ."
Đây không phải là câu hỏi.
Nó là câu khẳng định.
Con người có thể nói dối...
Nhưng ánh mắt thì không...
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn...
Ánh mắt của cô cho anh thấy...!
Cô biết anh là ai...
"Gì thế trời?" Trên đầu Bạch Lạp Sa cơ hồ nhảy ra mấy dấu hỏi chấm...
Cô quên luôn cả trợn mắt với anh ta: "Tôi mất trí nhớ khi nào?"
Khoé môi Cố Niếp Tranh hiển hiện tia cười rạng rỡ...
"Em vẫn nhớ anh ư?"
Bạch Lạp Sa: "...." Lạy chúa!
Có hố!
Nam chủ đại nhân đây là đang thử cô!
Âu mài gót, cô nên nói cô nhớ hay không nhớ ảnh đây?
Nhìn vẻ mặt y hệt "Bao Công hỏi tội" kia của Cố Niếp Tranh, tâm Bạch Lạp Sa xoắn xuýt không thôi.
Nói thật, khả năng cao sẽ chết...
Nếu nói dối, vẫn là chết!
Con người ở chung một chỗ với tang thi, hậu quả như thế nào?
Không cần phải nghĩ, dùng đầu ngón chân cũng suy đoán được!
Hai mắt Bạch Lạp Sa đảo như rang lạc...
Trong phút chốc, bóng đèn đầu cô phát