Tối hôm đó, tầm hơn chín giờ rưỡi, Bạch Lạp Sa mới tiễn cái cặp đôi nam chủ, nữ chủ ra khỏi cửa.
Cô vươn vai ngáp dài một hơi.
Ây, buồn ngủ!
Tới! Vào giường đi ngủ.
Đêm nay, vẫn như bao đêm khác, cô ngủ thiệt ngon!
Nhưng bé Sa ngủ ngon êm giấc đẹp, không có nghĩa là ai đó cũng ngủ ngon êm giấc đẹp giống cô.
...
"Hở...!Trời...!Trời ơi!" Khương Trạch bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Gương mặt hơi trắng của thiếu niên đỏ bừng.
Anh gắt gao cắn lấy môi dưới, đôi mắt xinh đẹp biểu lộ rõ sự si mê say đắm trần trụi.
Khương Trạch giơ tay lật chăn.
Quả nhiên, chăn nệm đã sớm là một mảnh ẩm ướt...
Sự ẩm ướt đó...dường như đang lên án anh, tố cáo anh về dục vọng bẩn thỉu tanh tưởi của mình...
Ban nãy...anh đã có một giấc mộng...
Một giấc mộng tinh...
Trong mộng, anh đem nàng thơ mình yêu thương nhất đặt dưới thân...
Xé rách váy áo trắng muốt của em ấy...
Tuỳ tiện mà dày vò em ấy...
Từng giọt lệ châu của em gần như khiến tôi hưng phấn phát điên...
Thiếu niên mười bảy tuổi lần đầu rơi vào bể ái tình, lại còn bị mộng xuân hành hạ, nhất thời, anh cảm thấy bản thân thật đê tiện.
Mình...mình thế mà lại...mơ một giấc mơ xấu xa như thế?
Nhưng...anh lấy tay ôm mặt...
Em ở trong mộng của tôi thật đẹp!
Khương Trạch ngồi tự kỷ hồi lúc.
Sau đó mới thức thời tự ngồi dậy lăn khỏi giường, đem chăn ga ẩm ướt kia đi ném vào nhà tắm.
Chỗ đó, để sáng mai anh sẽ giặt.
Thay một cái quần khác, Khương Trạch lại nhảy tót lên giường nằm...
Anh đưa mắt nhìn trần nhà trên đầu, tiếp tục hồi tưởng về cái mộng xuân đầy hương diễm kia...
Bên cạnh sao lạnh quá...Trái ngược hoàn toàn với xúc cảm ấm nóng trong mơ...
Thật trống trải!
Thiếu niên nhẹ nhàng nghiêng người...
Kéo cái gối bên cạnh mà ôm...
Gối rất mềm...
Song không mềm mại bằng thân thể của em...
Trong đầu họ Khương bắt đầu nảy lên một mong ước...
Và hơn tất cả, anh khao khát nó có thể trở thành hiện thực một cách tha thiết hơn bao giờ hết.
Ước gì thứ anh ôm không phải là cái gối nhạt nhẽo này...
Mà là cô.
...
Trưa hôm sau.
Bạch Lạp Sa nhìn cái cơm hộp màu hồng phấn đặt ở trước mặt mình.
Rồi cô lại nhìn nữ chủ đại nhân với gương mặt vui vẻ đứng đối diện.
Trên đầu bé Sa vô thức nhảy ra ba dấu chấm hỏi.
Uể, hôm nay không thấy nam chủ Khương Trạch mang cơm đến.
Bạch Lạp Sa cũng chẳng nghĩ nhiều, đang chuẩn bị xuống tầng mua táo.
Không ngờ nữ chủ lại mang cơm tới rồi.
Không, đó không phải là vấn đề chính!
Vấn đề chính ở đây là...
Tại sao người mang cơm cho cô không phải là nam chủ thì lại là nữ chủ rồi?
Hai cặp vợ chồng nhà này...!không đút cơm cho nhau ăn đi, toàn mang cơm cho nhân vật phụ làm gì a?
"Hộp cơm do...cậu mang tới à?" Bạch Lạp Sa nhìn Khang Lạc với ánh mắt như thể đang nhìn sinh vật người ngoài hành tinh ấy.
Khang Lạc cũng nhanh miệng giải thích: "Là lão đại bảo mình mang cơm.
Cậu ta có việc bận rồi, nên mình mang.
Tiện thể...sắp thi cuối kỳ rồi, chúng ta có thể..."
Ồ, dường như nữ chủ đang ngại ngùng?
Sao cứ như đang tỏ tình vậy?
"Có thể học cùng nhau không?"
"Được." Bạch Lạp Sa không nghĩ nhiều, gật đầu.
Nói thật,năng lực tiếp thu của Khang Lạc khá ổn, còn ý thức học hành thì lại vô cùng tốt.
Bé Sa cảm thấy, dạy một bạn học hiểu chuyện như thế thật thoải mái.
Cô mở nắp hộp cơm ra, cầm đũa lên.
Cắn cắn đầu đũa một lúc.
"Sao vậy?" Khang Lạc cũng đang ăn phần cơm của mình, ngẩng đầu hỏi cô.
"Mình không ăn hết chỗ này.
Cậu có ăn...?"
"Không, không!" Khang Lạc xua tay từ chối: "Cậu không ăn xong liền đưa mình.
Nhưng mình sẽ không ăn đâu, hộp cơm này mình sẽ đem đi đưa lại cho lão đại."
"Ừm." Bạch Lạp Sa ừ một tiếng, điềm nhiên gắp miếng rau nhét vô miệng nhai.
Trong tâm tưởng bản thân, cô đã vô thức coi nam chủ là con hầu của mình.
Chưa kể, có mấy món ở đây do nam chủ đưa lên rất ngon, cô ăn vô cùng vừa miệng.
[ Gì chứ! Ngày nào cũng cơm bưng nước rót tới tận mồm.
Lão già ta đây nhìn nhóc hưởng thụ mà cảm thấy cay con mắt quá! ] Cụ Thần Đèn ngồi vuốt râu, coi