"Ồ, thầy Trương lại đến?" Mỗi lần nhìn thấy Trương Kính Chi ở trường quay, Tô Hòa liền cười khanh khách chào hỏi, chỉ là trong giọng nói lại lộ ra luồng khí trêu chọc.
"Cười cái gì mà cười? Cũng không phải đến xem cô!" Tiểu lão đầu tức giận trừng mắt với Tô Hòa.
"Thầy Trương, tôi chỉ mới chào hỏi, còn chưa nói là ngài đến xem tôi mà." Tô Hòa cười nói, "Nếu ngài không thích, sau này tôi không chào hỏi nữa, né ngài luôn."
Tiểu lão đầu nặng nề hừ một tiếng, vì Tô Hòa không cho ông ấy bậc thang leo xuống mà mất hứng.
"Quay phim không tốt, lúc này cũng nghĩ tới sắc mặt người khác, còn có thể quay phim hay sao? Đem thời gian đó chuyên tâm cho biểu diễn, thì cô đâu có bị 《 Nhất xuất hảo hí 》 loại?" Trương Kính Chi nhịn không được khiển trách.
Tô Hòa cũng không tức giận, nụ cười trên mặt cô càng sâu, "Thật không ngờ thầy Trương thật sự quan tâm tôi, 《 Nhất xuất hảo hí 》còn chưa phát xong, mà ngài đã hỏi thăm được tôi bị loại?"
Trương Kính Chi giống như bị đạp trúng đuôi mèo, đầy mặt "Không phải, ta không có, đừng có nói bậy bạ."
"Ai nghe ngóng cô chứ, ta coi trọng Trương Thỉ." Trương Kính Chi nổi cáu.
Tô Hòa tiếp tục cười ông, "Nếu ngài coi trọng Trương Thỉ, vậy thì tôi bị loại không phải càng đúng ý ngài sao?"
Trương Kính Chi trợn mắt nhìn Tô Hòa, không đáp, thật lâu sau hắn mới thốt ra một câu, "Trẻ nhỏ khó dạy."
Tô Hòa cười một tiếng, "Sao tôi lại cảm thấy phương pháp dạy dỗ của thầy Trương có vấn đề? Bằng không năm năm trước tôi cũng sẽ không diễn vai Linh Anh thành như vậy, ngài nhìn diễn xuất của tôi bây giờ xem, đáng tiếc không liên quan đến sự dạy dỗ của ngài."
Trương Kính Chi tức giận bỏ đi, chỉ là ngày hôm sau vẫn đến trường quay ồn ào với Tô Hòa.
Mặc dù không cãi lại, nhưng không cản trở tiểu lão đầu càng đấu càng hăng.
Trầm Ngạn Lâm cũng không biết làm sao, hắn cũng khuyên Tô Hòa, bảo cô cho Trương Kính Chi một bậc thang theo xuống.
Trương Kính Chi cũng khá yêu thích Tô Hòa, chẳng qua là ngại mặt mũi, không muốn thừa nhận, nếu Tô Hòa bày ra tư thái khiêm tốn thỉnh giáo, tiểu lão đầu có mặt mũi rồi, nhất định sẽ có vẻ mặt ôn hòa.
Nhưng đề nghị của Trầm Ngạn Lâm bị Tô Hòa từ chối, "Vậy cũng không được, quay phim nhàm chán như vậy, thiếu chuyện vui
này thì không còn thú vị!"
Trầm Ngạn Lâm còn muốn khuyên tiếp, Tô Hòa liền nói, "Con người tôi rất dễ suy nghĩ, tâm tình không tốt, thì trạng thái sẽ kém, kém rồi sẽ không thể nhập vai tốt được, không nhập vai tốt thì sẽ không diễn xuất được."
"..." Trầm Ngạn Lâm.
Hai tổ tông này hắn không chọc nổi!
-
Trương Kính Chi mỗi lần đến trường quay luôn bị tức một bụng, nhưng cũng không biết điều gì khích lệ ông ấy, khiến cho ông ấy càng đấu càng hăng.
Trương Kính Chi muốn chọc Tô Hòa đến ngứa ngáy cả hàm răng, khi kỳ 《 Nhất xuất hảo hí 》của Tô Hòa được phát sóng, canh giữ bên ti vi để xem kịp lúc.
Ông ấy muốn xem Trương Thỉ diễn tốt bao nhiêu, mà Tô Hòa diễn xuất lại tệ hại thế nào.
Xem xong toàn bộ đoạn phim, Trương Kính Chi suy tư.
Trương Thỉ là một diễn viên tốt, phát huy cũng rất xuất sắc, nhưng trong cảnh quay, trong bầu không khí đó rõ ràng không tốt bằng Tô Hòa, Trương Kính Chi hoàn toàn không thể hiểu được tại sao Vương Lâm Thâm lại chọn Trương Thỉ.
Không chỉ Trương Kính Chi khó hiểu, ngay cả Trần Trung Lỗi sau khi xem xong chương trình cũng nhịn không được gọi cho Vương Lâm Thâm, hỏi ở trường quay có phải Tô Hòa xuất hiện sơ xuất gì nặng nề hay không.
Chương trình trên đài truyền hình đều đã được biên tập, nếu như có sai lầm nghiêm trọng xuất hiện, vì để không ảnh hưởng đến chất lượng mục tiêu, hậu kỳ sẽ cắt bỏ.
Trần Trung Lỗi thật sự rất vừa ý Tô Hòa, bây giờ hắn cũng đang có ý định quay một bộ phim mới.
Mặc dù vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, nhưng kịch bản đã sớm bàn xong, Trần Trung Lỗi đã nhắm Tô Hòa vào danh sách.
Lúc đạo diễn Trần Trung Lỗi gọi đến, Vương Lâm Thâm đang vụng trộm ở khách sạn với Trình Song Song.