Lúc chưa đòi cưới Di nương, Lý Hồng Viễn cũng không tệ lắm, vô cùng yêu thương, nhẫn nại với Lý phu nhân và Lý Sính Đình.
Có lẽ trong lòng ông ấy thật sự rất lạnh lùng, nếu không cũng không gả Lý Sính Đình đi xa, còn gả cho người có gia cảnh như vậy, cuối cùng còn để Di nương hại chết vợ cả của mình.
Chỉ là cho dù Lý phu nhân thông suốt, muốn ly dị, Tô Hòa cũng không bỏ qua việc chiếm tiện nghi của Lý Hồng Viễn và Di nương gián tiếp hại chết Lý Sính Đình và Lý phu nhân.
Thấy Tô Hòa nói từng chữ rõ ràng, Lý phu nhân cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn Tô Hòa, bà khàn khàn hỏi, "Con đi Yến Kinh là muốn làm gì? Mẹ biết con lo cho mẹ, cũng ngàn lần đừng kích động, ông ấy... Dù sao cũng là cha con."
"Mẹ, mẹ yên tâm, trong lòng con hiểu rõ." Tô Hòa cầm khăn tay lau nước mắt cho Lý phu nhân, "Chuyện con đi Yến Kinh mẹ đừng nói với cha, chậm nhất là ngày mai con sẽ quay về, đến lúc đó con nhất định đòi lại công đạo cho mẹ con chúng ta."
Lý phu nhân cũng không biết Tô Hòa muốn làm gì, trong lòng bà rất bất an, nhưng lại không thuyết phục được Tô Hòa, chỉ có thể phái thêm tài xế đi theo Tô Hòa.
Tô Hòa vì muốn Lý phu nhân yên tâm, cũng không từ chối nữa.
Ăn cơm tối xong, Tô Hòa liền lên lầu thay đổi quần áo, cô chọn từ tủ quần áo của Lý Sính Đình một bộ quần áo cưỡi ngựa phương Tây.
Phía trên là một chiếc áo sơ mi dệt lụa, phía dưới là một cái quần kiểu Anh, chân mang giày ống bằng da dê, mặc lên người Tô Hòa tỏa ra cảm giác hoạt bát, hiên ngang.
Mặc dù thời gian đi khá ngắn, nhưng Tô Hòa vẫn cầm theo một cặp da nhỏ, chứa bên trong một ít quần áo.
Tô Hòa đi xuống lầu, tài xế Lý gia liền vội vàng nhận lấy cặp da trong tay cô.
"Mẹ, con đi." Tô Hòa từ biệt với Lý phu nhân một tiếng.
"Lên đường cẩn thận, đến Yến Kinh thì gọi cho mẹ." Lý phu nhân không yên tâm dặn dò.
"Con biết rồi, mẹ về phòng đi." Tô Hòa nói xong liền chui vào chiếc xe hơi
màu đen của Lý gia.
Lý phu nhân sao có thể yên tâm? Bà đứng ở cửa chính Lý gia, nhìn chằm chằm theo chiếc xe rời đi, xe hơi đi xa rồi, bà vẫn không hề dời ánh mắt.
Xe hơi biến mất trong bóng đêm, Lý phu nhân mới lặng lẽ lau nước mắt.
-
Tô Hòa đến Yến Kinh đã là ngày hôm sau, sau khi cô xuống xe lửa, tài xế xách theo cặp da, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Tô Hòa.
Trạm xe lửa đông người, không ít xe kéo cho thuê ở đây.
Trong đó có một phu xe kéo nhìn thấy Tô Hòa, vội vàng ân cần kéo xe chạy đến, "Tiểu thư, có muốn ngồi xe không?"
Tô Hòa mang mũ lưỡi trai, vành nón kéo xuống rất thấp, từ góc độ của phu xe này, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm tao nhã, lưu loát của cô, cùng với đôi môi xinh đẹp.
Mặc dù không nhìn rõ tướng mạo của cô, chỉ bằng vài điểm lộ ra, cũng biết đây là một mỹ nhân dung mạo tuyệt sắc.
Tô Hòa không đáp, trực tiếp ngồi xuống xe, sau đó lại thuê một chiếc xe kéo cho tài xế Lý gia.
Tài xế được yêu thương mà kinh sợ, khoát tay, "Tiểu thư, tôi không cần đâu, tôi chạy theo phu xe là được rồi."
"Lên đi." Tô Hòa nhàn nhạt nói.
Tài xế nhịn nửa ngày, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu, "Cảm ơn tiểu thư."
"Đến đại lâu Quân chính." Tô Hòa nói với phu xe.
Phu xe đáp một tiếng, "Dạ, tiểu thư, ngài ngồi chắc vào."
Nghe Tô Hòa muốn đến đại lâu Quân chính, tài xế Lý gia kinh ngạc nhìn sang cô.
"Tiểu thư, ngài muốn làm gì?" Tài xế Lý gia không nhịn được hỏi Tô Hòa.
Tô Hòa nhắm mắt lại, cũng không trả lời vấn đề này của tài xế.
Đến đại lâu Quân chính làm gì?
Ha, dĩ nhiên là muốn tìm người có thể nói lí lẽ với Lý Hồng Viễn rồi!