Cho dù Lý Hồng Viễn có thích Trần Nguyễn Linh đi nữa, nhưng sau khi biết được thái độ của Nghiêm Lâm đối với việc ông ta nạp Di nương, Lý Hồng Viễn cũng không thể không từ bỏ đoạn tình cảm này.
Thấy đã đạt được mục đích, Tô Hòa gọi cho Nghiêm Lâm, ngắn gọn nói qua tình huống ở đây một chút.
Sau khi thông báo với Nghiêm Lâm xong, Tô Hòa lại nói: "Bốn phó quan ở bên cạnh tôi thì hơi phô trương, Đốc quân cho tôi giữ lại một người là được, nếu ngài đồng ý, bây giờ tôi sẽ bảo ngươi mua ba vé xe lửa để họ về Yến Kinh."
Nghe xong lời của Tô Hòa, Nghiêm Lâm mở miệng, giọng nói của hắn trầm thấp, vững vàng, "Cha cô ngược lại nuôi được một nữ nhi rất khôn ngoan."
Khôn ngoan ý là nhạy bén, lanh lợi, Nghiêm Lâm nói Tô Hòa như vậy, cũng không biết là đang khen cô, hay là đang châm chọc cô.
Nếu chuyện đã xong, Lý Hồng Viễn cũng cắt đứt tâm tư muốn nạp Di nương, bốn vị phó quan kia dĩ nhiên cũng nên trở về Yến Kinh.
Nhưng lời từ miệng Tô Hòa nói ra, thật giống như bốn phó quan kia nên ở lại chỗ này, cô để cho ba người quay về, ngược lại là cô khiêm tốn, hiểu chuyện.
"Đốc quân, đùa rồi." Tô Hòa giải thích, "Tôi thấy Trần gia sẽ không từ bỏ ý đồ dễ như vậy, giữ một phó quan ở lại cũng là có thể chiếu cố lẫn nhau."
"Ngủ với con gái trong sạch nhà người ta, có gây sự cũng là bình thường." Âm thanh Nghiêm Lâm lãnh đạm, khiến cho người khác không nghe ra vui giận.
Nghiêm Lâm trị quân nghiêm khắc, nếu thuộc hạ của hắn làm ra chuyện như vậy, Nghiêm Lâm sẽ không dễ dàng buông tha.
Tô Hòa rất tự nhiên tiếp một câu, "Đốc quân nói đúng, nhưng nếu thật sự Trần gia làm chuyện quá đáng, phó quan ở đây cũng có thể quan sát được, Đốc quân cũng có thể thừa dịp điều tra kĩ Trần gia này một chút, nhìn xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, có phải có ý đồ khác hay không."
"Đúng là miệng lưỡi mau lẹ!" Nghiêm Lâm.
Cho dù Nghiêm Lâm nói cái gì, Tô Hòa cũng có thể đối đáp trôi chảy, còn tẩy trắng bản thân sạch sẽ, phương thức nói chuyện này, không thể sử dụng hai từ khôn ngoan để hình dung.
Nghiêm Lâm đánh giá Tô Hòa, nói cô ấy đúng là miệng lưỡi mau lẹ.
Nói xong, Nghiêm Lâm liền
cúp điện thoại, hắn cũng chưa nói là không cho Tô Hòa mua ba vé xe lửa.
Nếu chưa nói, Tô Hòa liền tự chủ trương mua ba tấm vé xe lửa, giữ lại một phó quan ở bên cạnh bảo vệ mình.
Vị phó quan này ở lại, vừa có tác dụng trấn áp Lý Hồng Viễn, lại thuận tiện giúp Nghiêm Lâm điều tra về Trần gia đang âm mưu càn quấy kia.
Nếu Trần gia thật sự có mục đích khác, nhất định vắt óc tìm kế gả Trần Nguyễn Linh đến.
Sau khi Lý Hồng Viễn nhịn đau hủy hôn, quả nhiên ngày hôm sau mẹ của Trần Nguyễn Linh là Trầm Văn Tú liền tìm đến.
Trầm Văn Tú mặc bộ y phục tà rộng cổ điển, tóc búi thành một búi, chỉ có một cây trâm nhạt màu, mí mắt bà ta sưng đỏ, nhìn qua tiều tụy mệt mỏi.
Lý Hồng Viễn vốn rất áy náy với Trần Nguyễn Linh, nhìn thấy mẹ cô ta đến với bộ dạng này, trong lòng liền có một loại cảm giác khó nhịn.
Sau khi Trầm Văn Tú tìm đến, thấy Lý phu nhân, bà ta liền quỳ xuống.
Lý phu nhân bị dọa, vội vàng đỡ Trầm Văn Tú lên, "Ngài làm gì vậy? Mau dậy đi, có gì thì cứ nói."
Lý Hồng Viễn bên cạnh mặt vô cùng gượng gạo, ông đưa tay ra muốn đi lên đỡ, nhưng cuối cùng vẫn là ngượng ngùng thu tay về, trên mặt càng hiện lên áy náy.
"Tôi cũng không còn cách nào khác." Trầm Văn Tú rơi lệ nói: "Lão gia nhà chúng tôi muốn đưa Nguyễn Linh về quê, nói muốn đuổi nó ra khỏi nhà, Nguyễn Linh nhất thời nghĩ quẩn, nó..."
Trầm Văn Tú giống như không thể nói tiếp được nữa, bà ta cầm khăn tay lau nước mắt.
Nghe lời này của Trầm Văn Tú, Lý Hồng Viễn có chút gấp, ông ta vội vàng hỏi một câu, "Cô ấy không sao chứ?"
Trầm Văn Tú chỉ khóc, cũng không trả lời những lời này, Lý Hồng Viễn thấy bà ta như vậy, trong lòng càng nóng nảy hơn, trong mắt cũng không thể che giấu được lo âu.